Mộ Yếm Tuyết là người không có mộng.
Từ lúc có ký ức, mỗi lần nhắm mắt ngủ say, hắn đều chìm vào một khoảng tối nặng nề như chì.
Nơi đó không có ánh sáng, không có âm thanh, chẳng có gì cả. Hắn chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình, cùng nhịp tim khô khốc đập yếu ớt như đã chết từ lâu. Có một khoảng thời gian rất dài, Mộ Yếm Tuyết không còn mong chờ giấc ngủ. Hắn ghét thứ bóng tối như nhà giam ấy. Nó khiến hắn cảm thấy mình là một kẻ dị dạng giữa thế gian này... Một con quái vật không ai cần đến, có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Sau mấy tháng, Mộ Yếm Tuyết cuối cùng lại cùng Trường Tuệ ngủ chung một giường.
Hắn nằm bên rìa giường, tai nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Trường Tuệ. Cô luôn thích ngủ co ro, tay chân cuộn lại, hơn nửa gương mặt vùi vào gối, trông cứ như một con vật nhỏ đang nằm thành cuộn. Dù có phải nằm trên ổ rơm trong phòng giam, cô cũng thích ôm mình cuộn tròn lại như thế. Có lẽ, đó là lúc cô trông hiền lành và vô hại nhất.
"Ưm..." Không biết mơ thấy gì, từ trong gối truyền ra tiếng lẩm bẩm khe khẽ.
Mộ Yếm Tuyết quay sang, lặng lẽ nhìn cô. Hắn bỗng rất muốn biết cô đang mơ gì. Trường Tuệ dường như hay gặp ác mộng. Mỗi lần tỉnh dậy đều như con thú nhỏ giật mình, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến cô sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play