Trường Tuệ chịu để Mộ Yếm Tuyết theo mình trở về phủ công chúa, thật ra là vì trong lòng đã tính sẵn cách sỉ nhục người mới cưới. Nếu vô cớ gây chuyện hay la lối khóc lóc cũng chẳng khiến hắn bận tâm, vậy thì nàng chẳng ngại làm tới cùng, càng quá đáng càng tốt.
Không thể so với phương Bắc luôn oi bức, vùng Nam âm quanh năm ẩm ướt, mưa nhiều, đặc biệt là vào mùa hè, từng đợt mưa rơi tí tách không dứt, khiến lòng người phiền muộn.
Vừa về đến phủ công chúa, Trường Tuệ liền viện cớ mệt mỏi quay về phòng nghỉ, để mặc Mộ giáng Tuyết đứng ngoài phòng. Hai người đã thành thân một thời gian, nhưng Trường Tuệ vẫn chưa từng để hắn bước vào phòng mình. Hiện giờ cả phủ công chúa đều biết, vị phò mã tuấn tú như thần tiên kia lại không được công chúa yêu thích. Nói chính xác hơn, cả kinh thành đều đang cười nhạo Mộ giáng Tuyết.
Tối hôm đó, Mộ giáng tuyết  sai người sắc thuốc điều dưỡng thân thể. Không ngoài dự đoán, hắn bị chặn ngoài cửa.
Lục Châu không hiểu vì sao chủ tử nhà mình luôn thích bắt nạt phò mã, nhưng vẫn đứng ngoài cửa, cố gắng nói khéo: “Điện hạ nói... muốn ngài tự tay sắc thuốc cho người.”
Mộ giáng Tuyết một tay cầm dù trúc, từng giọt mưa rơi tí tách xuống mặt dù, mà trên mặt hắn lại không hề lộ ra vẻ bất mãn.
Tựa như đang suy nghĩ về ý nghĩa của hai chữ “tự tay”, một lúc sau, hắn mới bình thản đáp: “Được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play