Khi Trường Tuệ bước ra khỏi ám lao, chân nàng mấy lần mềm nhũn, suýt ngã. Cuối cùng, Mộ Giáng Tuyết mất kiên nhẫn bế nàng lên xe ngựa.
Từ khi nhìn thấy Triệu Nguyên Lăng, nàng như mất hồn, cả người ngơ ngác vô thần. Đôi mắt trống rỗng mở to, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng may là nàng không khóc.
Vừa lên xe ngựa, Mộ Giáng Tuyết đã dùng khăn ướt lau mặt rửa tay cho Trường Tuệ. Đặc biệt là những ngón tay nàng đã chạm vào Triệu Nguyên Lăng, hắn cẩn thận chà xát, lau đi lau lại. Đến khi lòng bàn tay Trường Tuệ ửng hồng, hắn mới miễn cưỡng từ bỏ ý định tiếp tục chà xát.
"Ám lao quá bẩn, về đến nơi đồ nhi sẽ rửa sạch cho sư tôn thật kỹ." Mộ Giáng Tuyết lẩm bẩm.
Như thể biết Trường Tuệ sẽ không giãy giụa, hắn bế nàng lên đùi, vòng tay ôm chặt vào lòng. Mộ Giáng Tuyết hưởng thụ sự ngoan ngoãn hiếm hoi của nàng, khẽ thở dài. Đến khi những ý niệm tàn bạo lắng xuống, hắn mới dịu dàng vuốt tóc mái trên má Trường Tuệ, cố hỏi: "Làm sao vậy?"
Vuốt ve gương mặt nàng, Mộ Giáng Tuyết chậm rãi nâng cằm nàng, giọng nói đầy vẻ khó hiểu: "Đã đưa người đi gặp ca ca mà sư tôn nhớ mong, sao người vẫn không vui?"
Hắn hết cách với Trường Tuệ, khẽ thở dài đầy ưu sầu, lại khoác lên vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT