Trường Tuệ bị Mộ Giáng Tuyết bế gọn vào lòng, hành động bất ngờ ấy khiến nàng ngạc nhiên.
Hóa thành linh thể, phần nhân tính vốn có trong nàng dần phai nhạt, nhường chỗ cho bản năng thú hóa. Hình dáng nhỏ nhắn như một đoàn tuyết mềm mại, nàng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Dẫu trong lòng đã có chút tín nhiệm với Mộ Giáng Tuyết, nhưng nàng vẫn thận trọng từng bước nhỏ tiến lại gần. Mỗi lần nhích lên đều dè chừng, như thể chỉ một bước đi sai lầm cũng sẽ kéo nàng xuống vực sâu của nguy hiểm. Nàng bước ba bước tiến, lại lùi một bước, như một chú thú nhỏ vừa tò mò vừa cảnh giác với thế giới xung quanh.
Phía đối diện, Mộ Giáng Tuyết đứng yên, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không thúc giục, cũng chẳng bộc lộ vẻ mất kiên nhẫn, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu như làn nước chảy. Nhưng ngay khi Trường Tuệ đủ gần, lọt vào tầm tay hắn, Mộ Giáng Tuyết không chần chừ mà bế bổng nàng lên.
“!” Nàng giật mình, thân thể bé nhỏ quẫy đạp lung tung, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.
Mặc kệ bộ lông trắng muốt giờ đây đã vương đầy bùn đất, Mộ Giáng Tuyết siết chặt tay hơn, giữ nàng trong lòng ngực. Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng như để trấn an, giọng nói trầm ấm vang lên: “Sư tôn, đừng sợ.”
Hắn khẽ cúi đầu, để nàng tựa nhẹ vào lồng ngực, tiếp tục vỗ về với sự nhẫn nại: “Dù người có biến thành dáng vẻ như thế nào đi nữa, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh. Không cần phải lo lắng, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Lá khô còn vương trên lông nàng được hắn nhẹ nhàng phủi xuống, động tác cẩn thận đến mức khiến người khác cảm động. Mộ Giáng Tuyết lấy tay áo rộng che chắn những bông tuyết lạnh đang từ từ rơi xuống, tạo nên một khoảng không gian ấm áp giữa bầu trời băng giá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT