Trường Tuệ bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức.
Trời đã tối hẳn. Trong xe ngựa, ánh sáng mờ nhạt từ dạ minh châu bị rèm che khuất, chỉ còn lại chút le lói, hắt lên khoảng không gian nhỏ hẹp. Nàng khẽ cử động, cảm giác cổ cứng nhắc, đau nhức, không khỏi than nhẹ một tiếng. Ngay lập tức, một đôi tay vững chãi đưa đến đỡ lấy nàng.
“Sư tôn, ngươi không sao chứ?”
Trường Tuệ vẫn còn chút mơ hồ, chưa kịp định thần thì đã được Mộ Giáng Tuyết đỡ dậy. Cơn choáng váng kéo đến, khiến đầu nàng nặng trịch, mệt mỏi đến cực điểm. Phải một lúc sau, nàng mới tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra đoàn xe đã dừng lại. Trong xe chỉ còn lại nàng và Mộ Giáng Tuyết.
Thấy nàng nghi hoặc, Mộ Giáng Tuyết ôn hòa giải thích: “Chúng ta đã tiến vào Bắc Cảnh. Tuyết rơi dày phong tỏa đường lên Tuyết Sơn, vương trữ điện hạ hạ lệnh nghỉ lại đây một đêm để chỉnh đốn.”
“Ta đã ngủ lâu như vậy sao?” Trường Tuệ sững người, vén rèm nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, đoàn xe đã tiến vào một trấn nhỏ. Bão tuyết trắng xóa cả bầu trời, tuyết dày phủ kín mặt đất, che lấp mọi dấu vết. Đường phố vắng lặng, từng nhà đóng chặt cửa, không một bóng người qua lại. Cảnh tượng này… chẳng khác gì khi đại yêu tàn phá năm đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play