Đến tột cùng, là sai ở đâu?

Trường Tuệ ngửa đầu, nhìn thấy trên nóc nhà một lỗ hổng lớn, hẳn là do cự mãng phá ra. Thiếu niên không nói sai.

Tê tê—

Chưa kịp suy nghĩ thêm, bên ngoài cung điện lại vang lên âm thanh cự mãng trườn bò.

Thiếu niên nắm lấy tay Trường Tuệ, kéo nàng vào một góc tối. Qua khe hở của song cửa chưa khép kín, Trường Tuệ trông thấy cự mãng đã không còn lảng vảng gần đây. Nó xông thẳng về phía trước, san bằng từng dãy nhà, cuốn theo từng đợt khói bụi mù mịt.

“Nó đi rồi…” Giọng thiếu niên khẽ khàng, như thể đột nhiên mất hết khí lực, thân thể mềm nhũn dựa lên vai Trường Tuệ.

Cổ tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lúc này Trường Tuệ mới nhận ra thiếu niên vẫn đang nắm tay nàng. Ngón tay hai người đan chặt vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay giao hòa, gần gũi đến mức khiến nàng có chút cứng người.

Hơi thở mong manh của thiếu niên phả lên gáy nàng, mang theo một chút ngứa ngáy khó diễn tả.

“Ngươi… làm sao vậy?” Trường Tuệ khẽ rút tay lại.

Thiếu niên khẽ rên một tiếng, nửa khuôn mặt bị chiếc mặt nạ lạnh lẽo che khuất, vô tình áp lên cổ nàng. “Có chút… chóng mặt.”

Giọng nói dần nhỏ lại, hàng mi hắn khẽ run, như thể có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.

Trường Tuệ vội đỡ hắn ngồi xuống, dưới ánh sáng yếu ớt từ đỉnh cung điện bị phá hủy, nàng kinh ngạc nhận ra y phục đỏ của thiếu niên đã thấm đẫm những vệt máu sẫm màu.

“Ngươi bị thương?”

Không phải vết thương nhẹ.

Trên người hắn chằng chịt vết thương lớn nhỏ, chỉ là bị bộ y phục đỏ tươi che giấu. Điều khiến Trường Tuệ kinh ngạc hơn cả, chính là dù chịu thương tích nặng đến vậy, hắn vẫn không hé răng than vãn một lời, thậm chí còn cùng nàng trốn chạy suốt quãng đường dài.

Nên nói hắn nghị lực kinh người? Hay là khả năng chịu đau quá mức đáng sợ?

Trường Tuệ nhanh chóng vận dụng trị liệu thuật, trước tiên cầm máu giúp hắn.

Thiếu niên tựa vào vách tường, do mất máu quá nhiều mà ý thức dần mơ hồ. Trường Tuệ ngồi bên cạnh hắn, vừa trông chừng vừa chú ý động tĩnh bên ngoài điện.

Phanh—

Gió tuyết cuồng loạn bên ngoài cửa sổ, cự mãng điên cuồng phá hủy vô số tòa nhà, yêu sát khí dày đặc bủa vây bốn phương, không hề tiêu tán.

Từng đợt gió lùa qua khe cửa, Trường Tuệ mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

Dưới tầng mùi máu nồng nặc ấy, nàng chợt bắt được một hương vị quen thuộc, vô cùng mỏng manh nhưng rõ ràng.

Nàng khẽ động tai, hít sâu vài hơi để xác nhận.

Không ngửi nhầm!

Theo bản năng, Trường Tuệ nghiêng người lại gần thiếu niên, chậm rãi hít thở, ngửi thấy trên người hắn tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo như tuyết đầu mùa.

Ý niệm trong đầu nàng lập tức ngưng kết.

Không kịp suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng trước.

Nàng đưa tay, chạm vào khuôn mặt thiếu niên.

“Tỷ tỷ.”

Lòng bàn tay vừa chạm vào mặt nạ băng lạnh, bàn tay thiếu niên đã đè lên tay nàng.

Bàn tay hắn không hề ấm áp, thậm chí còn lạnh hơn cả mặt nạ.

Mu bàn tay trắng bệch lấm tấm vết máu đã khô, hắn vì suy yếu mà lực đạo rất nhẹ, chỉ nghiêng mặt nhìn nàng, dùng giọng nói mềm mại mà yếu ớt thều thào: “Mặt nạ này… không thể tháo xuống.”

Trường Tuệ đối diện với đôi mắt hắn qua lớp mặt nạ, đó là một đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như vực tối.

Ngừng lại một chút, nàng chậm rãi rút tay về, hàng mi run rẩy khẽ cụp xuống.

“Xin lỗi.”

Dù không thể tháo xuống chiếc mặt nạ kia, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án.

Nếu như cảm giác của nàng không sai…

Thiếu niên trước mắt chính là,  tiểu đồ đệ của nàng.

Nhưng… hắn đã quên nàng rồi sao?

Hay là… cố ý giả vờ không biết để trêu chọc nàng?!

Trường Tuệ cố nén nghi hoặc trong lòng, đồng thời đè nén cả sự kích động và căng thẳng đang cuộn trào. Dáng vẻ bên ngoài vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng nội tâm đã sớm gào thét không ngừng. mười lăm năm tìm kiếm Ác Hồn, hôm nay rốt cuộc cũng bị nàng tìm được rồi!

"Ngươi….." Nàng cẩn thận lựa chọn từ ngữ, muốn thăm dò xem tiểu đồ đệ có bao nhiêu phần ký ức. Khẽ ngừng một chút, nàng bỗng dưng cất giọng gọi tên hắn: "Mộ Giáng Tuyết."

Thiếu niên nghe thấy nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Trường Tuệ chăm chú quan sát hắn, chỉ thấy hàng mi mỏng manh khẽ rung động. Một lát sau, giọng nói của hắn vang lên, mang theo sự do dự mơ hồ: "Tỷ tỷ, Mộ Giáng Tuyết là ai?"

Có lẽ do chiếc mặt nạ che khuất, Trường Tuệ không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ có thể dựa vào giọng điệu và động tác để phán đoán. Nàng nhìn chằm chằm hắn, ngữ điệu trầm xuống: "Cái tên Mộ Giáng Tuyết, ngươi chưa từng nghe qua sao?"

Thiếu niên lắc đầu: "Trên đảo không có tộc nhân nào tên Mộ Giáng Tuyết."

Trường Tuệ bỗng bật cười: "Thật đáng tiếc."

Nàng cắn từng chữ rõ ràng: "Cái tên này, ta rất thích."

Thiếu niên không trả lời ngay. Không biết có phải do quá lâu chưa chớp mắt hay không, đồng tử hắn khẽ co rút lại, trong mắt thoáng hiện lên một cảm xúc khó đoán, nhưng cũng có thể chỉ là do mất máu quá nhiều mà sinh ra cơn choáng váng.

Chẳng bao lâu, hắn rũ mi mắt, giọng nói hơi mất mát: "Tỷ tỷ, ta không có tên."

Không có tên?

Trường Tuệ còn chưa kịp truy hỏi thêm thì bên ngoài cung điện lại vang lên tiếng gào rống của cự mãng. Nhóm thuật sĩ do nàng dẫn đến lúc này đã chính diện giao chiến với nó.

Nhìn thấy đồng bạn bị thương không địch lại, Trường Tuệ lập tức đứng dậy, định lao ra ngoài, nhưng thiếu niên kịp thời nắm lấy cổ tay nàng, ngước lên nhìn: "Tỷ tỷ, bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi đừng ra đó."

Hắn biết trên đảo có một pháp trận truyền tống, có thể nhân cơ hội này dẫn nàng rời đi.

Ý hắn là… để những thuật sĩ kia tiếp tục liều mạng cầm chân con mãng xà, còn nàng thì trốn chạy theo hắn sao?

"Không được!" Trường Tuệ lập tức bác bỏ, không chút do dự: "Bọn họ là do ta mang tới, ta không thể bỏ mặc họ!"

Dứt lời, nàng dứt khoát hất tay hắn ra, phóng qua cửa sổ lao ra ngoài.

Mặc dù con hoang dã long tổ này vẫn chỉ là một con ấu kỳ cấp thấp, nhưng sức sát thương của nó vẫn cực kỳ đáng sợ. Lúc trước Trường Tuệ có thể đánh lừa nó cũng là nhờ may mắn.

Muốn làm nó bị thương nặng, vũ khí thông thường căn bản không có tác dụng, ít nhất cũng phải dùng tiên phẩm pháp khí. Nhưng ở thế giới phàm trần linh khí khô cạn này, nàng biết đi đâu tìm tiên phẩm pháp khí đây?

"Tôn tòa! Là tôn tòa đến rồi!"

"Tôn tòa tới cứu chúng ta!"

Những thuật sĩ bị thương vốn đã gần như tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy Trường Tuệ xuất hiện, đôi mắt họ lập tức sáng bừng lên hy vọng.

Trường Tuệ đáp xuống trước mặt họ, kịp thời chặn lại một đòn trí mạng từ cự mãng, đồng thời hạ lệnh: "Mau rút lui ngay!"

Nàng không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, nhưng so với lúc trước, yêu khí của con mãng xà này rõ ràng đã tăng lên đáng kể. Hoặc có lẽ… lúc đầu nó chỉ cố tình che giấu thực lực, không coi nàng ra gì, nên nàng mới có cơ hội đánh lừa.

Nghĩ đến đây, lòng Trường Tuệ trầm xuống.

Đây… chỉ là một con ấu tể cấp thấp mà đã khai linh trí rồi sao?

Suy đoán của nàng không sai.

Trận chiến kéo dài trong thế bất lợi, Trường Tuệ loạng choạng lùi về sau, suýt chút nữa bị cự mãng cắn trúng cánh tay. Đúng vào lúc này, con mãng xà vốn đang chiếm ưu thế bỗng nhiên khựng lại. Nó tê tê phun ra chiếc lưỡi rắn, đầu nghiêng sang một bên, tựa như bị thứ gì đó hấp dẫn.

Chính là lúc này!

Nắm bắt cơ hội, Trường Tuệ lập tức nâng tay kết ấn, khẽ nhắm mắt, lặng lẽ niệm chú triệu hoán linh quyết.

Ở Linh Châu giới, pháp khí Vô Cấu Lăng là một thần vật, đối phó với một con hoang dã long tổ cấp thấp chẳng khác nào trò đùa. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, với tu vi hiện tại của nàng, muốn triệu hồi thần vật này là điều không thể. Nàng chỉ có thể cắn răng vận chuyển linh lực quanh thân, mạnh mẽ gọi ra bản mạng pháp khí.

"Tru!"

Ấn chú hình tam cánh trên trán nàng chợt lóe lên ánh sáng màu xanh biếc. Vô Cấu Lăng từ cổ tay nàng như một dải lụa trắng phiêu dật lao ra, quấn chặt lấy thân thể cự mãng.

Do tu vi có hạn, Trường Tuệ chỉ có thể triệu hồi Vô Cấu Lăng trong vài giây ngắn ngủi. Vì vậy, nàng không lãng phí một khắc nào, từng động tác nhanh gọn như nước chảy mây trôi, phối hợp với chiêu Tru Tà liên tiếp tấn công. Dưới áp lực dồn dập, nàng thành công ném pháp khí thẳng vào miệng cự mãng.

"Oành!"

Cự mãng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân thể khổng lồ co rút lại, gào rống thê lương.

Phanh!

Khoảnh khắc mũi chân Trường Tuệ chạm đất, phía sau vang lên tiếng nứt vỡ dữ dội. Thân thể khổng lồ của con quái vật như bị nghiền nát thành từng mảnh. Vô Cấu Lăng lập tức bay trở về, cuốn quanh nàng như một lớp bảo hộ, ngăn chặn luồng hắc khí mạnh mẽ tràn ra.

Chuyện này… đã thành công sao?

Trường Tuệ nghe thấy tiếng hò reo kinh hỉ của các thuật sĩ xung quanh.

Thế nhưng linh lực phản phệ trào ngược khiến kinh mạch nàng đau đớn như bị xé rách. Ngũ quan thoáng trở nên mơ hồ, nhưng đầu óc lại quá mức thanh tỉnh. Nhớ lại sự bất thường của cự mãng lúc nãy, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về bên phải….

Chính là nơi từng giam cầm nó.

Nơi đó, thiếu niên vốn đang ẩn nấp trong điện lúc này đã bước ra, đứng lặng trên bậc thềm.

Gió lạnh phất qua, vạt áo hắn khẽ bay, họa tiết kim tuyến trên y phục ẩn hiện mờ ảo. Mái tóc đen như mực, làn da trắng tựa tuyết, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ bướm thần bí. Từ xa, hắn đứng trên bậc thềm cao, xuyên qua mấy trăm bậc thang lặng lẽ nhìn nàng ánh mắt lẫn gương mặt đều toát lên vẻ diễm lệ mà quỷ mị.

Hình ảnh này…

Trường Tuệ chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cơn đau đầu đột ngột ập đến khiến nàng không thể suy nghĩ kỹ hơn.

Ngay lúc nàng nhìn về phía hắn, thiếu niên vốn luôn lạnh nhạt, im lặng lại lập tức động thân. Hắn che lại vết thương trên người, chạy về phía nàng, tấm áo đỏ rực nhộn nhạo theo từng bước chân.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"

Giọng nói hắn run rẩy, mang theo chút sợ hãi chưa từng thấy, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng.

Hắn nói rằng: vừa rồi rất nguy hiểm, hắn đã sợ đến mức cả người cứng đờ, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.

Càng lúc… càng càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Trường Tuệ khẽ nghiêng người ra sau, cảm thấy không thoải mái khi hắn đến gần.

Ngay khoảnh khắc thiếu niên tiến lại, Vô Cấu Lăng chợt hóa thành một sợi tơ bạc mỏng manh, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay nàng. Trên sợi tơ rơi xuống một mặt dây hình bông tuyết băng tinh, trong suốt, tỏa ra ánh sáng thanh lãnh. Dưới sắc đỏ của y bào thiếu niên, nó như một vệt huyết diễm bùng cháy.

Nàng giơ tay đẩy hắn ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng gạo, giọng khô khốc: "Ta không sao."

Trường Tuệ không thể nói rõ có gì không đúng, nhưng cảm giác kỳ quái cứ bủa vây. Tiểu đồ đệ nàng vừa tìm lại dường như có chút... tà môn.

Theo trí nhớ của nàng, đồ đệ của mình luôn mặc bạch y, tính cách ôn nhu, trầm ổn, khiến người khác cảm thấy thoải mái. Nhưng thiếu niên trước mắt ngoại trừ hơi thở tương đồng, mọi thứ còn lại đều hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ nhận nhầm người?

Ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc mặt nạ hắn đeo, bàn tay giấu trong tay áo khẽ động. Cùng lúc đó, nàng chú ý đến những thi thể xung quanh có dấu hiệu bất thường.

"Nhanh rời khỏi đây."

Hoang dã long tổ đã chết, trên đảo ngoài thiếu niên ra, không còn ai sống sót.

Sau khi thân thể cự long tan rã, âm sát chi lực bị phong ấn bên trong cũng bùng phát. Những thi thể bị hắc khí xâm thực, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của “trá tử thi”, cachúng vặn vẹo bò dậy từ nền tuyết, mang theo tư thái quái dị.

Nhìn thấy ngày càng nhiều thi thể đứng lên, bao trùm hắc khí lao về phía bọn họ, đám thuật sĩ lập tức kết ấn chống đỡ.

"Bảo hộ tôn tòa! Mọi người mau rời đi!"

Vừa lùi vừa tản đi sát khí, bọn họ bị đám tử thi đuổi theo, cuộc chiến vô cùng cam go.

"Truyền tống pháp trận ở thủy đình phía trước!" Thiếu niên bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Hòn đảo này được bố trí cấm chế, chỉ có thể rời đi bằng truyền tống trận. Thiếu niên nói nơi đó là trận pháp gần nhất. Trường Tuệ vẫn còn giữ cảnh giác với hắn, tự mình vận linh lực kiểm tra một lượt, xác nhận không sai mới gật đầu, ra lệnh cho đám thuật sĩ nhanh chóng tiến vào.

"Ngươi đi theo ta, chắn phía sau."

Vừa đánh lui một đợt thi đàn, nàng vừa kéo thiếu niên ra sau lưng mình.

Hắn loạng choạng lùi một bước, ngoan ngoãn lên tiếng đáp, không oán giận nửa lời.

Đến khi người cuối cùng được truyền tống đi, Trường Tuệ đánh bật thêm một đợt thi đàn, mệt đến thở gấp. Nàng định nhân cơ hội kéo người rời đi, nhưng khi vươn tay, lại chỉ chụp vào khoảng không.

Nàng quay đầu…

Thiếu niên vẫn luôn lặng lẽ đi theo nàng, chẳng biết từ khi nào đã ngồi xổm xuống đất.

Tấm trường bào đỏ sẫm phủ lên nền tuyết.

Hắn ngồi cách nàng vài bước, trước mặt là một thi thể bị âm sát khí ăn mòn mà nàng vừa đánh hạ.

Bởi hắn đưa lưng về phía nàng, Trường Tuệ không thể nhìn rõ hắn đang làm gì..chỉ thấy đôi tay kia vẫn không ngừng động đậy.

"Ngươi đang làm gì?" Trường Tuệ nhẹ nhàng bước tới gần hắn.

Thiếu niên nghe tiếng liền ngẩng đầu, cùng lúc đó, Trường Tuệ cũng nhìn rõ thảm trạng của thi thể trên mặt đất.

Những giọt máu đỏ thẫm rơi lộp độp, thấm dần vào nền tuyết trắng, loang lổ như những đóa mai đỏ rực rỡ. Cằm thiếu niên trắng ngần như ngọc, lúc này lại vương vài vệt máu đỏ tươi. Hắn nâng bàn tay bị nhuộm sắc đỏ, giọng nói mềm mại, vô hại mà gọi nàng:

"Tỷ tỷ, đôi mắt này thật đẹp."

Nói rồi, hắn nâng vật trong tay đưa đến trước mặt Trường Tuệ, ánh mắt lộ vẻ thích thú.

"Ta muốn mang nó ra ngoài, đặt trong bình trân quý."

"!!!"

Nếu còn ở trạng thái nguyên hình, e rằng lông đuôi Trường Tuệ đã dựng thẳng cả lên vì khiếp sợ.

Nàng cúi đầu, trừng lớn mắt nhìn vật trong lòng bàn tay hắn, cảm giác trời đất quay cuồng, suýt nữa không đứng vững. Khi ngũ cảm dần khôi phục, nàng chỉ thấy một trận choáng váng..

Hắn vừa rồi là làm cái gì vậy?!

Thứ trong tay hắn là gì?!

Và... hắn vừa nói cái gì?!

Nàng có thực sự không nhận nhầm người không?! Cái trò quái dị này, thật sự do tiểu đồ đệ ngoan ngoãn ngày xưa của nàng làm ra sao?!

Mặc dù đã sớm biết hắn là Ác Hồn, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh này, Trường Tuệ vẫn không cách nào chấp nhận nổi. Nàng bắt đầu hoài nghi chính mình, hoài nghi cả năng lực nhận thức của bản thân. Không thể chịu đựng thêm, nàng lập tức đưa tay giật phắt chiếc mặt nạ trên mặt thiếu niên xuống.

"Tỷ tỷ..."

Lần này, hắn không ngăn cản nữa, có lẽ vì trong tay còn cầm chặt con ngươi kia, không thể đưa tay ra cản.

Hắn chỉ hơi nghiêng đầu, như một con thú nhỏ mềm yếu, muốn tránh đi bàn tay nàng vươn tới. Giọng nói có chút do dự:

"Mặt nạ của ta không..."

Chữ cuối còn chưa dứt, chiếc mặt nạ đã bị Trường Tuệ thô bạo giật xuống.

Loảng xoảng…. âm thanh khẽ vang lên, một chiếc mặt nạ rơi xuống nền tuyết lạnh.

Lông mi thiếu niên khẽ run, dường như nhất thời không quen với ánh sáng bên.

Làn da hắn tái nhợt như sứ, gần như không có chút huyết sắc. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt mang một sắc thái u tối mơ hồ, nhưng đường nét lại cực kỳ tinh xảo. Khi hắn nhìn về phía nàng, đáy mắt ánh lên chút ánh sáng trong trẻo, mang theo một vẻ quyến rũ khó tả.

"Tỷ tỷ?" Hắn chớp mắt, như thể vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, Trường Tuệ nhất thời không thể thốt ra bất cứ lời nào.

Gương mặt này...

Ký ức cuồn cuộn trong linh châu giới tràn về, nàng vô thức lùi lại một bước, một cảm giác kinh hoàng và tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Gương mặt này….

Hoàn toàn giống với tiểu đồ đệ năm đó của nàng, không sai chút nào.

Vậy nên... cái gọi là Ác Hồn, là thực sự là mất đi bản tính, và  hoàn toàn hóa thành ác niệm hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play