Mộ Giáng Tuyết thương thế quá nặng, dù Trường Tuệ đã cho hắn uống đan dược hộ mệnh đỉnh cấp, nhưng vẫn không thể giúp hắn thoát khỏi nguy kịch.
Điều khiến nàng càng đau đầu hơn là tình trạng của Hoàn Lăng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nàng chạy ngược chạy xuôi, sau khi tự tay đút thuốc cho Hoàn Lăng mới vội vã quay về trướng của mình.
“Hắn thế nào?”
Bước chân dồn dập, vẻ điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất, Trường Tuệ vén rèm xông vào như một cô gái nhỏ đầy lo lắng.
Trong phòng nồng nặc mùi huân hương, nhưng vẫn không thể át đi mùi máu tanh.
Tú Cầm vội vàng đổ chậu máu loãng, đôi mắt đỏ hoe, lắc đầu nhìn Trường Tuệ: “Ngự y đã băng bó cho hắn, nhưng thương thế quá nặng, không chắc có thể cứu sống…”
Đây đã là cách nói nhẹ nhàng nhất. Thực ra, lời của ngự y là: “Thương quá nặng, thuốc và châm cứu đều vô dụng, sống được hay không chỉ có thể dựa vào số mệnh.”
Trường Tuệ sững người, ánh mắt dừng lại trên thân thể bất động trên giường. Ngón tay nàng khẽ siết lại, nhưng nhất thời không dám bước tới.
“Mặc cho số phận sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT