Sau khi Tô Tầm lên lầu thay quần áo, Lý Ngọc Lập đi chào tạm biệt Chu tổng. Nghe nói cô đã tìm được công việc bên cạnh Tô Tầm, Chu tổng cũng mừng thay cho cô:
"Tô tổng cũng không phải là người bình thường, cơ hội lần này rất đáng quý. Không chừng công việc mới còn tốt hơn công việc trước kia của cô. Chưa kể, lương cũng không ít. Cô càng phải trân trọng đấy, đồng chí Ngọc Lập."
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Chu. Hôm qua, ngài giúp tôi gọi điện cho đơn vị kia, làm cho Hách Kiến Văn mất hết thể diện. Nhìn thấy bộ dạng hắn khổ sở, tôi chợt nhận ra trước đây mình cứ cố giấu diếm sự thật chỉ vì sĩ diện, thật là buồn cười. Nói là để giữ mặt mũi cho mình, nhưng thực chất là đang bảo vệ thể diện cho hắn."
Tổng Giám đốc Chu hỏi:
"Vậy chuyện gia đình cô định giải quyết thế nào? Còn tiếp tục sống như vậy được không?"
"Đương nhiên là không thể tiếp tục nữa. Nhưng tạm thời tôi cũng chưa có hướng đi cụ thể. Trước mắt cứ tập trung vào công việc bên ngoài đã." Lý Ngọc Lập cười nhạt, buông tay. Nói cô phải dời đi ngay thì không thể nào. Cô còn chưa nghĩ ra cách trả thù Hách Kiến Văn, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được? Dù sao thì tiếng xấu đã mang rồi, vậy cũng đừng để uổng phí.
Lý Ngọc Lập nhận ra rằng, chỉ cần không trở về căn nhà đó, đầu óc cô sẽ sáng suốt hơn rất nhiều. Nhưng một khi bước chân vào, cô liền mất kiểm soát, phát điên. Nhìn thấy những con người đó, cô chỉ muốn hành hạ bọn họ để xả cơn giận trong lòng, chẳng còn tâm trí làm những việc khác nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT