Đêm qua, người ngủ ngon nhất lại chính là Tô Tầm.

Cô liên tục nhận được điểm tiến độ nhiệm vụ. Sáng sớm hôm sau, cô bị hệ thống “Vạn Người Ghét” đánh thức.

Tối hôm qua hệ thống này cũng không được nghỉ ngơi. Với tư cách là người phụ trách giám sát nhiệm vụ, nó cảm thấy mình cần phải hiểu rõ cảm xúc phức tạp của con người, xem xem rốt cuộc ký chủ của mình đã làm cách nào mà lại bị ghét đến như vậy.

Kết quả là cả đêm nó quan sát, phát hiện chỉ cần Tô Tầm ngủ, cô vẫn có thể nhận được điểm ghét bỏ!

Chịu đựng suốt một đêm, hệ thống “Vạn Người Ghét” không thể kiên nhẫn hơn được nữa, cảm thấy có khi nào mình bị lỗi rồi không. Nó hét lên, đánh thức Tô Tầm.

“A a a, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao nhiệm vụ cứ ở mãi trạng thái tiến triển vậy?” Hệ thống bức xúc, “Hôm qua còn có thể nói là do cô giúp đỡ người nhà họ Tô nên bị ghét, thế nhưng tối qua cô chỉ ngủ thôi mà!?”

Tô Tầm ngáp một cái, thử suy đoán: “Có thể là vì danh tiếng lương thiện của tôi lan xa quá, người ta vừa nghe đến tên tôi là đã thấy ghét rồi.”

Hệ thống nghe vậy suýt nữa thì chết máy.

Chẳng lẽ ký chủ của nó bị ghét bỏ là bởi vì quá lương thiện?

Tô Tầm rời giường, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa kiểm tra số điểm tiến độ mới nhất. Đêm qua, trong lúc ngủ, cô lại kiếm thêm được hơn năm ngàn đô! Ha ha!

Cái cảm giác nằm không cũng có tiền… Thật là thích quá đi mất!

Tài chính của xưởng ngày càng vững chắc.

Nhìn hệ thống có vẻ sắp chết máy, Tô Tầm cảm thấy tốt nhất vẫn nên giả vờ hồ đồ tiếp.

Muốn giả làm người tốt thì không thể giả ngu. Nếu hệ thống cho rằng cách cô hoàn thành nhiệm vụ không có giá trị tham khảo, rồi đổi người thì sao?

Vừa đánh răng, cô vừa thảo luận với hệ thống trong đầu: “Thực ra tôi nghĩ kỹ rồi, có lẽ là do chuyện chiêu mộ công nhân. Hôm qua tôi không phải đã giúp người nhà họ Tô giữ gìn trật tự, không để những kẻ có mâu thuẫn với nhà họ Tô vào xưởng sao? Mấy người đó không đạt được lợi ích, nên có thể ôm hận trong lòng. Haizz, có những người như vậy đấy, dù tôi không làm gì hại họ, nhưng chỉ cần tôi không cho họ lợi ích, họ cũng sẽ ghét tôi. Đó chính là bản chất con người.”

Hệ thống “Vạn Người Ghét” lập tức hiểu ra: “À, thì ra là vậy. Không đạt được lợi ích thì quay ra tức giận, thù ghét. Người ghét nhà họ Tô vốn đã nhiều, những kẻ không được lợi từ cô cũng nhiều, nên người ghét cô cũng theo đó mà tăng lên.”

Tô Tầm cười: “Trước mắt thì chỉ có cách giải thích này là hợp lý. Không ngờ tôi lại vô tình tìm được cách hoàn thành nhiệm vụ. Này có tính là ‘người tốt thì được báo đáp’ không nhỉ?”

Hệ thống cảnh báo: “Ký chủ, đừng có mà tự mãn. Tuy rằng người nhà họ Tô là nhân vật phụ, nhưng họ tiếp xúc không nhiều người, nên chưa đạt đến mục tiêu bị vạn người ghét. Cô phải tiếp tục cố gắng, đừng vì chút thành tích nhỏ mà tự hào quá sớm.”

Tô Tầm đáp: “Yên tâm đi, tôi sẽ tiếp tục nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ. Không chỉ vì bản thân tôi, mà còn vì cả cậu nữa. Cậu đã cứu tôi, tôi cũng muốn giúp cậu đạt được mục tiêu của mình.”

Hệ thống im lặng một chút rồi mới đáp: “Tuy rằng tôi không hiểu được cảm xúc của cô, nhưng suy nghĩ đó rất chính xác. Chỉ cần có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ, thì đó chính là suy nghĩ đúng đắn.”

Tô Tầm đánh răng xong, tâm trạng vui vẻ, vừa ngân nga một bài hát vừa gọi điện thoại bảo người ta mang bữa sáng lên phòng.

Trong lúc chờ bữa sáng, cô bắt đầu lựa chọn quần áo cho hôm nay. Sau đó, như thể vô tình, cô hỏi: “Hệ thống, xem ra việc mở xưởng giúp ích cho nhiệm vụ. Tôi nhất định phải tiếp tục duy trì. Nếu tương lai tôi tiếp xúc với nhiều người hơn, có thể gặp cả thương nhân từ M quốc, cậu nói xem, nếu họ điều tra tôi, liệu có phát hiện thân phận và quá khứ của tôi là giả không?”

Hệ thống lập tức trả lời: “Không thể nào! Tôi đã sắp xếp rất kín kẽ. Bao gồm cả việc dùng danh nghĩa Tô Phúc Sinh để đầu tư công ty, mọi thứ đều là thật. Nhiều năm qua cũng có người thay mặt điều hành kinh doanh. Nếu có ai điều tra, họ chỉ có thể tìm thấy những thông tin này. Ngoài việc cô không thể tự tiện lấy đi tài sản, còn lại tất cả đều là sự thật.”

Tô Tầm hỏi:

"Vậy rốt cuộc chúng ta đã đầu tư vào công ty nào? Dù gì tôi cũng phải dùng thân phận này để giao thiệp với người khác. Dù không thể thừa kế những công ty đó, nhưng ít nhất cũng phải biết mình mang danh nghĩa gì khi giới thiệu bản thân, đúng không?"

Hệ thống "Vạn Người Ghét" lập tức gửi cho cô một danh sách.

Tô Tầm tiện tay lướt qua, rồi bất giác mở to mắt. Trời ơi, không ngờ lại nhiều đến vậy!

Hơn nữa, trong danh sách còn có mấy công ty khá nổi tiếng, thậm chí sau này còn vươn tầm thế giới. Chỉ có điều, số cổ phần cô nắm giữ không quá nhiều, có lẽ để tránh gây chú ý. Dù sao, nếu cổ phần quá lớn, sẽ dễ lọt vào tầm ngắm của nhiều người.

Nhưng gom góp từng chút một, cuối cùng tổng giá trị cũng không nhỏ chút nào. Bảo sao hệ thống có thể thưởng cho cô tận 1 triệu đô la Mỹ! So với những khoản đầu tư này, 1 triệu đô cũng chẳng là gì cả.

Tô Tầm nhìn danh sách mà không khỏi cảm thấy phấn khích.

Tin vui: Cô là người thừa kế của một gia tộc sở hữu tài sản hàng tỷ.

Tin buồn: Cô không có quyền thừa kế.

Nhưng tâm trạng của Tô Tầm vẫn khá tốt. Nếu không, chắc cô đã bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm.

Không có quyền thừa kế thì đã sao? Danh tiếng vẫn còn đó! Người ngoài đâu thể điều tra xem cô có thực sự được thừa kế hay không. Ít nhất, trong mắt họ, Tô Tầm là tiểu thư xuất thân danh giá, có thực lực và là đối tượng đáng để hợp tác.

Mục đích của cô bây giờ chính là lợi dụng danh nghĩa này.

Cô muốn dùng danh nghĩa gia tộc để tạo dựng sự nghiệp!

Dù những năm 80, người ta thường bắt đầu từ hai bàn tay trắng, nhưng Tô Tầm thì không có ý định vất vả như vậy. Cô có bối cảnh tốt, thì dại gì không tận dụng?

Cô ghi nhớ những thông tin quan trọng trong danh sách, chọn lọc một số công ty có thể giúp ích trước mắt.

Ví dụ như một công ty sản xuất nhựa.

Sắp tới, cô định mở một xưởng nhựa, nhưng nếu chỉ gom vài chiếc máy cũ về sản xuất thì trông quá nghèo nàn, không phù hợp với thân phận hiện tại của cô.

Thế nên, Tô Tầm quyết định tận dụng danh nghĩa này để nhập khẩu máy móc và công nghệ từ nước ngoài.

Thời điểm này, ngành sản xuất trong nước vẫn còn khá lạc hậu so với thế giới. Dù cô không thể mang về những công nghệ tân tiến nhất, nhưng chỉ cần một hệ thống ở mức trung bình cũng đủ để dẫn đầu trong nước.

Miễn là cô đưa được công nghệ về, chắc chắn sẽ nhận được chính sách ưu đãi từ chính phủ.

Nếu kinh doanh như vậy mà còn lỗ, cô chỉ có nước đập đầu vào tường!

"À đúng rồi, hệ thống, chuyển khoản thưởng vào tài khoản ngân hàng nước ngoài của tôi đi. Đừng vội đổi sang tiền nội địa."

Tiêu dùng hằng ngày thì cần tiền mặt, nhưng khi vận hành xưởng, cô sẽ cần ngoại tệ để nhập hàng. Giữ tiền trong tài khoản, đến lúc cần mới đổi sẽ có lợi hơn.

Gây dựng sự nghiệp mà, phải tính toán kỹ càng!

Một lát sau, có người gõ cửa mang bữa sáng tới. Đó là Tiểu Chu, nhân viên phục vụ chuyên phụ trách phòng tổng thống nơi cô ở.

Tô Tầm hỏi:

"Quản lý Lý đã đến chưa?"

"Chưa ạ."

Tô Tầm hơi ngạc nhiên. Dù hôm qua có bận rộn thế nào, với phong cách làm việc của Lý Ngọc Lập, chắc không thể đến trễ vậy được. Giờ đã hơn chín giờ sáng rồi cơ mà.

"Vậy nếu quản lý Lý đến, giúp tôi nhắn với cô ấy là tôi có chuyện muốn bàn."

"Vâng ạ!" Tiểu Chu đáp ngay, rồi hỏi xem cô có cần gì thêm không.

Tô Tầm suy nghĩ một lát rồi nói:

"Tôi muốn cảm ơn các đồng chí cảnh sát đã giúp đỡ. Tôi muốn tặng cờ thưởng, vậy khách sạn có thể giúp tôi chuẩn bị không? Tốt nhất mời cả đội nhạc gõ trống tạo không khí náo nhiệt một chút."

Nói xong, cô lấy ra vài tờ ngoại hối và hỏi:

"Chừng này đủ không?"

Tiểu Chu vội vàng gật đầu:

"Đủ rồi ạ! Còn dư nhiều nữa ấy chứ!"

Đúng là người có tiền, tiêu xài cũng khác hẳn!

Tô Tầm mỉm cười:

"Nếu dư thì coi như mời các cô uống trà. Ai cũng vất vả cả, không thể để mọi người làm không công được."

Tiểu Chu có hơi ngại, nhưng việc này vẫn cần báo lên cấp trên. Cô đành gật đầu:

"Vậy để tôi đi báo lại với lãnh đạo trước."

Tô Tầm mỉm cười gật đầu.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Tô Tầm cũng không vội gặp Lý Ngọc Lập. Dù rất muốn nhân cơ hội này để xem thử khả năng của cô ta, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, không hấp tấp.

Hơn nữa, nếu Lý Ngọc Lập không được, cô vẫn có thể thử tìm người khác.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Tầm mở cửa. Phòng của Chu Mục lúc nào cũng mở hé, anh luôn để ý động tĩnh bên ngoài. Vừa nghe thấy tiếng động, anh lập tức đứng dậy bước ra.

Tô Tầm hỏi:

"Anh đã ăn sáng chưa?"

Chu Mục gật đầu. Dạo này ngày nào cũng có người mang bữa sáng đến tận phòng cho anh.

Tô Tầm nói:

"Vào phòng ngồi nói chuyện một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play