Tô Tầm chẳng còn cách nào khác, chỉ đành thở dài, kéo theo vali rời khỏi nhà.

Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng cởi chiếc áo len trên người ra, chỉ để lại chiếc sơ mi ngắn tay bên trong. Một tay xách vali, tay kia cầm áo, cô chạy đến trước cửa một cửa hàng bách hóa, kiên nhẫn chờ có người đi ra.

Nhìn thấy một cô gái trẻ tay không rời khỏi cửa hàng, Tô Tầm lập tức tiến lại gần, lễ phép lên tiếng:

"Chào cô."

Cô cố ý nói với giọng lơ lớ, vì hiện tại, thân phận của cô là một Hoa kiều mới trở về nước. Nói tiếng phổ thông quá trôi chảy e rằng sẽ không phù hợp. Cũng may khi ở nước ngoài, cô từng học chuyên ngành giao tiếp và tiếp xúc với nhiều người ngoại quốc, nên bắt chước giọng điệu này không khó.

Cô gái kia nhìn Tô Tầm một chút. Thấy làn da trắng trẻo, khí chất nổi bật, ăn mặc cũng có vẻ sang trọng, cô ấy liền dừng lại hỏi:

"Có chuyện gì không?"

"Chào cô, tôi có một chiếc áo len muốn bán, cô có muốn mua không? Đây là hàng tôi mang về từ nước ngoài."

Nghe đến hàng nước ngoài, cô gái kia lập tức định từ chối. Quần áo trong cửa hàng còn tiếc không dám mua, ai lại dư tiền mua đồ nhập khẩu.

Nhưng Tô Tầm nhanh chóng tiếp lời:

"Cô cứ đưa tôi số tiền mua mười chiếc bánh bao thịt là được! tôi mới về nước, nhưng chẳng may bị mất ví, giờ đói lắm rồi, muốn bán lấy chút tiền mua đồ ăn."

Nghe vậy, cô gái kia mềm lòng. Nhìn lại chiếc áo len, chất vải rõ ràng rất tốt, kiểu dáng cũng đẹp. Dùng giá mười chiếc bánh bao thịt để đổi một chiếc áo len từ nước ngoài, đúng là quá hời.

"Được!"

Cô ấy đồng ý ngay, rồi đưa tiền cùng phiếu thực phẩm.

Tô Tầm vui vẻ đưa áo cho cô gái. Người kia thích thú ướm thử lên người, thấy rất vừa vặn. Tốt bụng nhắc nhở thêm một câu:

"Nếu có khó khăn, cô có thể đến nhờ công an giúp đỡ."

"Cảm ơn cô! Tôi ăn xong sẽ đi ngay." Tô Tầm cười đáp. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu có thể tìm công an giúp đỡ thì cô đã tìm lâu rồi! Trong hoàn cảnh hiện tại, điều cô sợ nhất chính là bị điều tra.

Hệ thống "Vạn Người Ghét" sốt ruột nhắc nhở:

"Tại sao ký chủ thà bán quần áo lấy tiền mà không chịu làm nhiệm vụ hả?"

Tô Tầm cười nhạt: "Chẳng phải chủ nhân của cậu đòi hỏi quá cao sao? Cứ chờ mà xem đi."

Nói xong, cô kéo vali, cầm tiền và phiếu thực phẩm, đi thẳng đến tiệm cơm.

Lúc này, trong quán ăn không quá đông khách, Tô Tầm nhanh chóng xếp hàng. Vừa mở miệng gọi bánh bao thịt, nhân viên phục vụ đã sa sầm mặt:

"Giữa trưa thế này ai làm bánh bao thịt? Chị không thấy thực đơn à?"

"Vậy cho tôi một bát sủi cảo đi."

Nhân viên phục vụ bực bội thu tiền, rồi bảo đầu bếp chuẩn bị.

Không lâu sau, một bát sủi cảo nóng hổi được mang ra. Vỏ bánh mỏng, nhân đầy đặn, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng thay vì ăn ngay, Tô Tầm lại đứng trước cửa sổ, lớn tiếng gọi:

"Phục vụ ơi, cho tôi một cái bát không! Tôi chỉ ăn nhân sủi cảo thôi, vỏ bánh này ai mà ăn được chứ? Các anh đem nuôi heo đi, heo còn chê nữa là!"

Lời vừa dứt, cả quán ăn lập tức im bặt. Tất cả khách hàng, bất kể già trẻ nam nữ, đều đồng loạt quay lại nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc pha lẫn tức giận.

Đặc biệt là những người đang ăn sủi cảo, ai nấy đều trừng mắt nhìn Tô Tầm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ.

"Đinh! Nhận được 23 điểm ghét bỏ, thưởng 2.300 đô!"

Hệ thống "Vạn Người Ghét" câm nín.

Nhân viên phục vụ giận tím mặt:

"Cô bị điên hả? Không ăn thì biến đi!"

Nói xong còn xắn tay áo, định lao ra ngoài.

Tô Tầm lập tức ôm vali bỏ chạy.

Cô vừa chạy, vừa lướt mắt nhìn quanh quán, phát hiện trên tường treo một tấm bảng: "Cấm đánh khách hàng!"

Tại sao lại có quy định này? Chắc chắn là có người từng bị đánh rồi!

May mà cô chọn quán ăn, nơi khách hàng đều ngồi yên tại chỗ. Nếu không, e rằng đã bị đuổi đánh khắp phố.

Nhưng dù sao, 2.300 đô cũng đã về tay. Chừng đó là đủ để tránh chọc giận thêm ai nữa rồi.

Hệ thống ngỡ ngàng hỏi:

"Ký chủ, cô làm thế nào mà nghĩ ra vậy?"

Tô Tầm thản nhiên đáp:

"Lãng phí thức ăn là đáng trách, nhất là vào những năm 80. Làm thế không khiến người ta tức giận mới lạ. Nếu ở tương lai thì sao à? Chỉ cần phát livestream, trong vài phút là có thể nhận được hàng trăm triệu lượt donate."

Đột nhiên, cô hơi nghi ngờ: "Chủ nhân của cậu có phải cũng lường trước điều này, nên mới đưa tôi về thời đại này không?"

Hệ thống "Vạn Người Ghét" phấn khích:

"Ký chủ, cô thông minh lắm! Cố lên! Chỉ cần đạt đủ 10.000 điểm ghét bỏ, tôi sẽ có thể rời đi, cô cũng được tự do!"

Tô Tầm cười khẽ.

Tự do sao?

Một mình sống ở những năm 80, nếu làm người ta tức điên quá, chẳng may bị đánh thật thì sao?

Đừng nghĩ cô không biết, vào thời này, hình phạt dành cho các vụ hành hung vẫn còn khá nhẹ. Mà có quy định xử lý nghiêm, cũng chỉ vì tội phạm xảy ra quá nhiều.

Kiếm tiền mà không giữ được mạng thì cũng vô dụng.

Thế nên, trước mắt, cô không định tiếp tục chọc giận người khác. Ít nhất là cho đến khi cô đảm bảo được an toàn của mình.

Dù sao, điểm ghét bỏ không phải cứ ai ghét cô cũng tính vào. Phải là người tức đến mức muốn ra tay đánh cô, mới được hệ thống ghi nhận.

Bằng không, lúc nãy trong quán ăn có biết bao nhiêu người, tại sao chỉ nhận được 23 điểm ghét bỏ chứ?

Từ nhỏ không ai yêu thương, Tô Tầm đã rèn luyện hai thói quen: yêu tiền và quý mạng.

"Haiz, tiếc thật, bát sủi cảo ngon như vậy."

Hệ thống: "Vậy cô nên ăn hai cái rồi hẵng chọc tức người ta."

"Không được!" Tô Tầm lắc đầu. "Nếu tôi ăn rồi mới gây chuyện, người khác sẽ không ăn nổi nữa. Thế mới là lãng phí thức ăn thật sự!"

Cô đã từng trải qua những ngày đói kém, nên dù quan niệm đạo đức có thể lệch lạc, nhưng với chuyện tiết kiệm lương thực, cô lại rất nghiêm túc.

"Thôi kệ, dù sao cũng có tiền rồi, đi ăn một bữa thịnh soạn vậy!"

Cô kéo vali, hào hứng tiếp tục tìm tiệm cơm.

"Đúng rồi, hệ thống, đổi toàn bộ đô la thành ngoại hối quy đổi đi."

Ở thời điểm này, người nước ngoài vào Trung Quốc đều phải dùng ngoại hối quy đổi. Hệ thống nhanh chóng chuyển đổi, giúp cô có thêm 4.000 tệ ngoại hối.

Có ngoại hối quy đổi, cô có thể mua đồ mà không cần tem phiếu.

Xét cho cùng, đây đúng là "siêu cấp tiền tệ" trong thời đại này!

Tô Tầm thầm thấy may mắn khi được sử dụng loại tiền này, nếu không, cô thật sự không biết phải dùng phiếu gì để mua hàng, cũng chẳng rõ số lượng cần đổi là bao nhiêu.

Nếu sơ suất, quay đầu lại chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Ban đầu, cô còn cảm thấy thân phận do hệ thống sắp đặt quá rắc rối, nhưng giờ mới nhận ra nó lại vô cùng tiện lợi. Ít nhất, nó giúp cô che giấu việc bản thân hoàn toàn mù tịt về thời đại này.

Nghĩ vậy, cô cẩn thận đánh dấu trang sách...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play