Vì có Tô Tầm đứng ra đồng ý, bất kể mọi người có quen thân với Phó Gia Lệ hay không, có nhận cô ấy hay không, ai nấy đều nể mặt mà gọi cô một tiếng “chị Gia Lệ”.
Phó Gia Lệ lớn tuổi hơn mọi người, năm nay đã 26 tuổi. Theo lý mà nói, Tô Tầm cũng nên gọi cô là chị. Nhưng không hiểu sao, khi Tô Tầm gọi cô, Phó Gia Lệ lại cảm thấy không được tự nhiên. Hôm qua, sau một lần trò chuyện, cái cảm giác bị Tô Tầm áp chế vẫn còn ám ảnh cô.
“Chúng ta cứ phân biệt rõ ràng thì hơn.” Phó Gia Lệ hiểu rằng, trong nhóm này, ai nấy đều nghe lời Tô Tầm. Một người mới như cô mà muốn làm “chị cả” của mọi người thì quả là không biết tự lượng sức.
“Tôi sẽ gọi cô là Tô tổng, còn cô sẽ gọi tôi là Gia Lệ, thế nào?” Phó Gia Lệ đề nghị.
Trần An Lỵ cười lớn: “Chúng em cũng thích gọi chị Tầm Tầm là Tô tổng.”
Thế là cả phòng vang lên đủ kiểu gọi “Tô tổng”.
Tô Tầm: ...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play