Tô Tầm từ sớm đã hiểu rõ, nếu ví việc đầu tư như một trò chơi, thì phía Nam chính là sân chơi đẳng cấp cao.
Không giống như Đông Châu, nơi chỉ cần chút ít vốn đầu tư là có thể giải quyết mọi việc.
Ở đây, bất kỳ khoản đầu tư nào cũng phải lên đến hàng trăm vạn. Ví dụ như Jim, người nói tối thiểu phải có 300 vạn đô-la Mỹ. Hoặc như người trước mặt cô, người trông có vẻ đang than thở rằng mình không có nhiều tiền, nhưng vẫn có thể bỏ ra 50 vạn đô.
Nhiều người có tiền như thế, làm sao lại cần đến một người như cô? Vậy mà chỉ cách đây không lâu, Tô Tầm còn tự mãn với mấy chục vạn đô trong tay mình.
Nhìn thấy Tô Tầm im lặng, Phó Gia Lệ nghĩ rằng cô đang chê ít tiền quá. Cô ta đành bất đắc dĩ giải thích:
“Tôi biết số tiền này không nhiều, nhưng đây đều là tiền do tôi tự tích góp. Nhà tôi tuy mở công ty, nhưng ba mẹ cũng không cho tôi nhiều hỗ trợ.”
Hỗ trợ đâu chẳng thấy, ngược lại cô em gái cùng cha khác mẹ Phó Giai Kỳ mỗi tháng tiêu vặt ít nhất cũng phải mười mấy vạn đô-la Hongkong. Thích gì, chỉ cần mở miệng là mua được. Nhưng đến lượt cô thì lại chẳng có gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play