Hồi trước giám đốc xưởng thịt đã cho nhà Tô Dĩnh nửa con heo, Lưu Lan Hương sợ thịt sẽ bị hỏng nên cả nhà đã ăn thả cửa suốt hơn một tháng mà vẫn không hết. Cuối cùng còn lại mấy chục cân, thịt bắt đầu có mùi nên Tô Dĩnh đã nấu chín rồi phơi khô làm thịt khô để mấy đứa trẻ và Lưu Lan Hương có thể nhấm nháp dần.
Nhưng dù cho Ninh Quyên có tỏ ra ngây thơ vô hại đến đâu, Tô Dĩnh cũng không dám ngay lập tức làm ăn với Ninh Quyên về số thịt trị giá 50 đồng, cô sợ chết khiếp mất!
Còn về trứng gà, mấy con gà mái ít nhất phải nuôi thêm ba bốn tháng nữa mới đẻ trứng nên cũng không có trứng gà.
Vì vậy Tô Dĩnh nói: "Nhà em nghèo lắm, bây giờ cũng không có gì đâu. Chị cố gắng chịu đựng một chút, chờ đến Chủ nhật em đưa chị lên Cung Tiêu Xã mua. Nhưng mà phải đi bộ 8 tiếng đấy..."
Ninh Quyên khóc rống lên: "888... 8 tiếng đồng hồ... Hôm nay đi cả buổi chiều, chân chị đã sưng hết cả rồi... Chị không thể đi nổi 8 tiếng đâu hu hu hu..."
Tô Dĩnh nghe cô ấy rống mà đau cả đầu bèn nói: "Được được, chị đừng khóc nữa, em sẽ nghĩ cách giúp chị. Nếu cứ khóc ầm lên, để hàng xóm nghe thấy lại tưởng nhà em bắt nạt người rồi mai họ đổi chị sang nhà khác đấy!"
Ninh Quyên không muốn bị chuyển sang nhà khác, cô ấy sợ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT