Thực ra sau này biết chuyện về vàng, Tô Dĩnh nghi ngờ đại bá, nhưng nghĩ mãi không ra, lúc đó đại bá đã lấy được vàng của nhà cô, nếu làm thêm chuyện này để làm gì? Trên đời không có yêu ghét vô cớ, hại gia đình cô như vậy, chắc chắn phải có lý do.
Từ khi sống lại, Tô Dĩnh luôn nghĩ đến mấy chuyện có thể xảy ra với gia đình mình trong tương lai. Vì không biết danh tính và động cơ của kẻ địch nên phải bảo vệ tốt người nhà trước. Người ta nói ruồi không đậu trứng không có kẽ, vậy nên cô phải lấp kín mọi kẽ hở, dạy dỗ các em biết cách phòng bị thì người khác khó mà thành công.
Hôm nay Tô Dĩnh cố tình nói nhiều trước mặt Mã Tam Bảo và các em, thay vì đóng cửa chỉ nói chuyện với các em trai của mình, bởi vì cô nhận ra trong kiếp này, Mã Tam Bảo và các em trai của cô qua lại khá gần."Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", bạn bè của các em trai càng đáng tin cậy, biết đâu lúc nào đó có thể giúp đỡ được các em trai.
Nhưng một sớm một chiều khó thay đổi cách suy nghĩ của một người, cô vẫn phải từ từ dạy bảo.
Tô Dĩnh nói: "Bây giờ tất cả lại đây."
Sau đó Tô Dĩnh ngồi xuống, từ dưới đất bốc một nắm đất đen, bôi lên mặt tất cả các em nhỏ rồi nói: "Theo chị, chúng ta đi đòi lại công bằng!"
Có một em nhỏ thắc mắc: "Nhưng chúng ta không biết bọn họ chạy đi đâu rồi mà?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play