Có thể Ma Tôn không nhận thức được, bây giờ trong đầu y toàn là cô gái đó.

Ta thật sự rất muốn nói, thúc ơi đừng giấu giếm nữa, giấu nữa là thành sự thật đấy.

Mặc dù y nói tất cả đều không liên quan đến y nhưng trên mặt y hiện rõ dáng vẻ của người đàn ông góa vợ, trên mặt viết rõ "Ta bị vợ ruồng bỏ, ta tan nát cõi lòng rồi.

Trái suy phải nghĩ, tròn vuông méo mó gì cũng đều xoay quanh phụ nữ.

Thừa nhận đi, thúc không buông bỏ người ta được.

Ta thở dài, tự nhiên cảm thấy hình như ta từng nghe qua câu chuyện này từ chỗ ai đó thì phải.

À, hình như là mẹ.

Nhưng mẹ ta và thúc này kể hình như hơi khác.

Mẹ ta kể mẹ ta yêu một lúc ba người rồi bị bại lộ.

Thúc này là bị một lúc cắm cho ba cặp sừng.

"..."

Ta bỗng nhiên trợn tròn mắt.

Đậu xanh rau má!

Hình như ta đã đoán ra bí mật không thể ngờ nào đó rồi.

Phải nhanh chóng nói cho mẹ biết.

Ta đứng dậy, hơi chột dạ không dám nhìn Ma Tôn đang chán chường giống như rơi vào ngõ cụt nào đó.

- Thúc ơi, thúc đưa con lên đỉnh núi đi, mẹ con sắp đến đón con rồi.

Ma Tôn thở dài, từ bỏ động não, cam chịu số phận mà đứng dậy.

Y xách quần áo nâng ta lên. 

Ta bơi như một con rùa đen ở trong không trung:

- Thúc ơi, như này khó chịu lắm, có thể đổi cách khác không?

Ma Tôn nhíu mày, có thể là cảm thấy ta yêu cầu quá nhiều, không kiên nhẫn nữa. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

- Đứa bé xấu xí này lắm chuyện thật đấy.

Ta bĩu môi, mắng ta xấu xí, ngươi có thể chính là cha ta đó, ta xấu xí thì ngươi cũng xấu xí.

- Sau này con của thúc cũng giống con bây giờ thôi.

Ma Tôn cười nhạo, tự tin nói"

- Nhan sắc của ta và vợ không sinh được đứa con xấu xí như ngươi.

Ta thấy hình như mắt y mù rồi thì phải.

Các thúc, dì trên Thiên Đình đều nói ta xinh đẹp, nói ta thừa hưởng sắc đẹp của mẹ ta, trông cứ như viên bánh trôi nếp, đáng yêu vô cùng.

May mà ta nhận thức rất rõ về bản thân nên mới không bị thúc này lừa bịp.

Mặc dù Ma Tôn miệng thì nói lắm chuyện, nhưng không xách quần áo ta nữa mà nhấc tay ta, xách ta đi tới đi lui ở trên núi.

Có thể là y muốn kéo ta đi nhưng ta còn quá nhỏ, y lại quá cao, y kéo tay ta, chân ta không chạm tới đất, chỉ có thể lắc lư trong không trung.

Ma Tôn dựa theo phương hướng mà ta chỉ rồi đặt ta lên đống cỏ.

Sau đó cau mày nhìn ta chằm chằm.

Ta nói: 

- Thúc có thể đi rồi đó.

Ma Tôn vẫn không đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ:

- Không phải bởi vì ngươi quá xấu nên bị cha mẹ ngươi vứt ở trên núi chứ?

Ta phẫn nộ đáp:

- Không hề, mẹ con sẽ đến đón con, con chỉ ngủ trưa ở đây thôi.

Để mặc một đứa trẻ răng còn chưa mọc đủ ngủ trưa ở trong núi?

Phụ huynh nhà nào lại làm ra chuyện khó hiểu chừng này?

Không sợ trẻ con bị dã thú ăn mất à?

Ma Tôn hỏi:

- Mẹ ngươi đâu?

Con ngươi ta đảo quanh, nói:

- Mẹ con không có ở đây, mẹ con nói cho dù con ở bất cứ đâu đều sẽ tìm thấy con rồi đón con về nhà.

Ma Tôn hiểu biết sâu rộng, nghe vậy thì chế giễu nói:

- Mẹ ngươi lừa ngươi đấy, 80% là không cần ngươi nữa nên ném ở trong núi.

- Mẹ con không phải như vậy.

Ma Tôn mặt không cảm xúc nhìn ta, miệng thì thốt ra: ( truyện trên app t.y.t )

- Mẹ ngươi không cần ngươi nữa.

Mặt ta cũng không cảm xúc nhìn y, phẫn nộ đáp:

- Mẹ ngươi không cần ngươi nữa.

Trong lúc nhất thời Ma Tôn xịt keo:

- Đứa bé đáng chết nhà ngươi, ngươi nói ai không cần ta? Mẹ ta chỉ tạm thời rời đi mà thôi, ngươi biết cái gì gọi là tạm thời rời đi không?

- Không đúng. - Y gào được một nửa thì ngừng lại, lại đổi thành vẻ mặt kiêu ngạo:

- Cho dù mẹ ta không cần ta nữa thì làm sao? Ta là người thiếu người muốn chắc?

- Nực cười, ta chính là Ma Tôn, chỉ cần ta muốn, trong thiên hạ này không có người con gái nào có thể từ chối ta được, ta cần phải khăng khăng với một người chắc? 

Ta cắt ngang y:

- Nhưng mà không phải vợ thúc từ chối thúc sao?

Trái tim Ma Tôn giống như bị một mũi tên đâm xuyên qua.

Ta lại nói tiếp:

- Từ chối một cái là cả một đời.

Trái tim Ma Tôn giống như bị hai mũi tên đâm xuyên qua.

Ta chốt câu cuối:

- Thúc không tìm thấy nàng ấy, không phải vì nàng ấy cố ý trốn thúc đó chứ? Chắc chắn là nàng ấy không thích thúc nên mới cố ý trốn thúc.

Trái tim Ma Tôn giống như bị ba mũi tên đâm xuyên qua.

Ba mũi tên đều bắn hết, y hoàn toàn sụp đổ:

- Ngươi câm miệng lại.

- Ngươi là trẻ con, ngươi hiểu cái gì chứ?

Ma Tôn nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên như một con khỉ, nhìn vào hận không thể treo ta lên không trung rồi đánh chết ta, lại giống như hận không thể đè ta dưới ngọn núi này, làm con khỉ họ Tôn bị đè 500 năm.

Y phất tay áo, tức giận xoay người bỏ đi:

- Bản tôn vốn còn muốn phát thiện tâm đưa ngươi rời khỏi ngọn núi này đi tìm cha mẹ ngươi, không ngờ đứa bé nhà ngươi không biết tốt xấu, ngươi cứ ở đây chờ bị dã thú ăn thịt nuốt vào bụng đi.

Mỏ hỗn như vậy bảo sao bị bỏ lại.

Ma Tôn căm giận nghĩ.

Đi được một nửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.

Bỏ đi, so đo với một đứa bé làm gì.

Núi rừng này nguy hiểm trùng trùng, để nó ở đấy có thể không sống qua đêm nay.

Y xoay người lại đi về chỗ cũ.

Nhưng tiểu tiên đồng ban nãy vẫn còn ngồi trên đống cỏ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ còn lại đống cỏ bị ép xong còn chưa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Sắc mặt Ma Tôn khó coi đến doạ người, trước sau cũng chưa qua bao lâu, đứa bé này không thể tự mình bỏ chạy, nhất định là bị thứ gì đó đưa đi mất.

Mặc dù y cảm thấy mỏ nó hỗn, không lễ phép, trông xấu xí,... Được rồi. Vẫn có chút đáng yêu, đây cũng là lý do khiến y có thể kiên nhẫn với nó đến bây giờ.

Nếu như trông xấu thật, lời thốt ra lại khó nghe như vậy, cái mỏ hỗn cỡ vầy, y đã đánh chết nó từ lâu rồi.

Chẳng qua y vừa nhìn thấy đứa bé này thì lòng đã sinh ra ý muốn thân thiết, nếu như y và vợ thật sự cùng nhau sống trăm năm dưới trần gian, chắc chắn cũng có thể sinh ra đứa bé đáng yêu như vậy.

Tóm lại phải tìm được nó.

Là thứ gì dám mang người đi dưới ngay mí mắt của y.

Ta được mẹ ta đón về.

Ma Tôn chân trước vừa mới đi, chân sau mẹ ta đã tới, thấy ta ngoan ngoãn ngồi trên đống cỏ thì hơi thấy lạ.

- Mẹ thấy quỹ đạo hành động trên đồng hồ thông minh Tiểu Thiên Tài của con hình như là đi quanh núi một vòng, còn tưởng phải xuống núi tìm con. Ngọn núi này cao như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sao con leo lên nhanh như vậy?

Đồng hồ thông minh Tiểu Thiên Tài là do mẹ ta phát minh, bởi vì ta học pháp thuật cực kỳ chậm, mẹ ta thấy thấy ta thích chạy lung tung, sợ ngày nào đó sẽ gặp phải nguy hiểm không kịp phi đến để cứu nên đeo đồng hồ thiên tài này cho ta để tiện trò chuyện và phi đến bây cứ lúc nào.

Còn có chức năng định vị.

Mẹ ôm ta vào lòng, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của ta.

Ta vùi vào lòng mẹ, kể lại tất cả mọi chuyện mà ta gặp được và đoán được cho mẹ nghe.

Ta và mẹ ngơ ngác nhìn nhau ở trong Thiên Cung của mẹ.

Mẹ ta gian nan nói:

- Ý của bé cưng là, mẹ có thể đã ngủ với Ma Tôn, lại còn yêu cùng lúc ba người đều là y?

Ta gật đầu.

Dựa theo ta đoán thì chính là như vậy.

Mẹ gào khóc đau đớn một tiếng, đầu như muốn nổ tung, đi tới đi lui ở trong cung điện của mình.

Ban đầu mẹ ta đoán một trong ba người mà mẹ ta yêu có một người là ma, còn hai người còn lại là người phàm, không có gì đáng sợ.

Nhưng bây giờ ta nói cho mẹ biết, ba người mà mẹ yêu có thể là cùng một người.

Hơn nữa người này còn có thể là Ma Tôn tiếng tăm lừng lẫy.

Thêm nữa theo như lời đồn, y là người cực kỳ ghi hận và có thù tất báo.

Khi còn mặc bỉm bị người ta đá một cái, sau này khi phát đạt rồi liền tìm ra tổ tông mười tám đời nhà người ta, đá lại từng người một.

Người như vậy, mẹ ta còn chọc ba lần một lượt.

Mặc dù nửa đường mẹ ta bỏ dở nhưng Ma Tôn vẫn thật sự sống ở trần gian cả một đời.

Đúng, ba cái thân đều tìm mẹ ta cả một đời.

Cái này không chỉ là ghi thù mà còn kiên trì không từ bỏ.

Ta đoán là sau khi không tìm thấy người bằng phương pháp trải dài ở dưới trần gian nên mới chuyển dời đến nơi khác tìm.

Rồi lại nhanh chóng nghĩ đến có khi nào cũng giống y hay không, cũng là hạ phàm lịch kiếp.

Ta nghĩ đến những điều này tất nhiên mẹ ta cũng nghĩ đến.

Mặc dù Thiên Đình có rất nhiều tiền bối bảo vệ chúng ta nhưng mẹ ta cũng không muốn gây thêm nhiều phiền phức cho bọn họ. Nhất là loại vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng tâm địa độc ác, cắn mãi không buông như Ma Tôn.

Mẹ ta kiên cường nói với ta:

- Bé yên tâm, không đến thời khắc cuối cùng thì mẹ tuyệt đối sẽ không giao con cho Ma Tôn, loại người như y có thể chăm sóc tốt cho con chắc?

- Vả lại, nghe nói Ma Giới tối tăm, âm u, ẩm ướt, môi trường như vậy khẳng định không có lợi với sự trưởng thành của trẻ con.

Ta gật đầu đồng ý, Ma Tôn còn bảo ta là đứa trẻ xấu xí, còn xách cổ áo của ta, người lớn như vậy chắc chắn không thể chăm sóc ta tốt được.

Mẹ nói rồi, tìm đàn ông phải tìm người biết chăm sóc người khác.

Ba người đàn ông mà mẹ ta tìm được ở dưới trần gian, một người biết nấu cơm, một người biết dỗ dành, một người sức lực lớn... Mặt nào cũng đều phù hợp với yêu cầu của mẹ ta.

Những thần tiên khác hạ phàm lịch kiếp đều thảm muốn chết, chỉ có mẹ ta thoải mái chẳng khác gì ở trên Thiên Đình cả.

Mẹ ta nói rồi, biết hưởng phúc và biết đầu thai chính là bản lĩnh.

Người biết hưởng phúc ở nhà thô cũng có thể khiến bản thân sống thoải mái, người không biết hưởng phúc ở nơi sang trọng cũng có thể trầm cảm mà chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play