“Bọn họ không đến thăm Chí Thành và Hỉ Hoằng, bây giờ lại đang tranh giành tài sản với chồng của Khương Diệu Cấm, nói rằng đó là tài sản của Khương Diệu Cấm, bọn họ là người thân có quan hệ máu mủ với Khương Diệu Cấm nên tài sản đó phải thuộc về bọn họ.”
Trình Sơ Mạn cau mày: “Những chuyện này ông đừng can thiệp nữa, để bọn họ tự tranh giành đi. Tôi nhớ là tài sản đó thuộc tên Khương Diệu Cấm mà phải không?”
“Ừ, bọn họ có tranh cãi thế nào thì cũng phải được Khương Diệu Cấm đồng ý.”
“Ông định làm gì với số tiền đó? Mang về à?”
“Không, tôi sẽ quyên góp hết. Tôi sẽ lo liệu các thủ tục, cứ để cho họ tranh giành trước đã.”
Có lẽ Diệu Cấm không phải người tốt, chồng cô ta cũng vậy, vì thế cứ để cho bọn họ đấu đá nhau đi, cuối cùng ông ấy sẽ quyên góp hết số tiền đó và không để ai có được nó.
Còn tại sao không để lại cho hai đứa nhỏ thì thứ nhất là vì chúng đã vào một gia đình mới, nếu mang tiền đến theo sẽ cảm thấy mọi thứ không đúng chỗ, thứ hai là gia đình đó không thiếu tiền, nếu để chúng mang tiền đến thì gia đình mới có thể cảm thấy rằng lũ trẻ vẫn còn liên quan đến họ, khiến bố mẹ mới lo ngại hai đứa nhỏ sẽ không thân thiết với họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT