Ngã xuống đất, rất đau. Chết đi hóa ra là như vậy, nhưng thật sự rất đau. Tại sao sống cũng đau như thế chứ?
Mẹ ơi, con mãi mãi sẽ không thể hiểu được.
Nghe thấy động tĩnh, bảo vệ vội vàng chạy đến.
Trên sân thượng, Thời Dao quỵ xuống, khóc đến chết đi sống lại.
Gió bỗng nhiên mạnh lên, cô dường như ngửi thấy hương ngọc lan thoang thoảng từ nơi xa. Quyển nhật ký bị gió lật qua từng trang, cuối cùng dừng lại ở trang cuối cùng.
Thời Dao run rẩy cầm lấy quyển nhật ký, nhìn thấy vết nước mắt chưa khô in trên giấy, cô không thể kìm được mà bật khóc.
Những dòng chữ quen thuộc, nét chữ thanh mảnh như thể cô ấy vẫn còn ở đây, mặc chiếc váy trắng, cười dịu dàng trong nắng chiều.
Nhật ký cuối cùng của tôi:
“Có lẽ là do tôi quá yếu đuối. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, tôi cứ nghĩ rằng mình có thể chấp nhận, nhưng cuối cùng, tôi vẫn để bụng, vẫn ghen tị, không thể rộng lượng mà chúc họ hạnh phúc được.”
“Tôi không ghét cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nhưng tại sao chứ?”
“Tại sao tôi lại thích cậu ấy?”
“Tôi đã nhìn thấy, đã tận mắt nhìn thấy người bạn thân nhất của mình hôn người mà tôi đã thích suốt bao năm dưới ánh hoàng hôn.”
“Tôi không hề ghét cô ấy. Tôi chỉ hận bản thân mình, tại sao không thể rộng lượng hơn? Cô ấy không có lỗi, cô ấy đáng được hạnh phúc.”
—Mối tình thầm lặng đến đây là kết thúc.
Ở nơi tận cùng của hoàng hôn, vạt váy cô gái nhuộm màu máu.
Lại là một mùa xuân nữa.
“Uyển Uyển, hoa ngọc lan ở đường Nam Hạng lại nở rồi.”
Thời Dao đặt một bó hoa bách hợp trước bia mộ, nhẹ giọng nói. “Bố cậu đã bị bắt rồi, tuần trước bị tuyên án tù chung thân.”
Bầu trời phía xa, ánh bình minh dần ló dạng.
Toàn bộ hậu sự của Chu Thính Uyển đều do Thời Dao lo liệu.
Chính lúc đó, cô mới hiểu được vì sao Thính Uyển luôn từ chối lời mời đến nhà chơi, vì sao trên tay luôn có vết sẹo, vì sao lại thường lén lút khóc một mình, vì sao trên cánh tay và gương mặt hay có vết bầm tím.
Thì ra, Uyển Uyển của cô chưa bao giờ hạnh phúc.
Thế nên, Thời Dao đã từ chối lời tỏ tình của Thẩm Hòa Lâm.
Thẩm Hòa Lâm là một chàng trai rất tốt.
Cậu ấy mang đến cho Thời Dao những món ăn vặt mà cô thích nhất, vào mùa đông luôn để sẵn túi sưởi ấm trong túi áo, sẵn sàng dầm mưa đi mua bữa sáng cho cô, đứng đợi cô từ sáng đến tối chỉ để gặp mặt một lần.
Cậu ấy tốt như vậy.
Thời Dao thích cậu ấy.
Chu Thính Uyển cũng thích cậu ấy.
Nhưng trong câu chuyện của Chu Thính Uyển, Thẩm Hòa Lâm là nam chính của cô ấy.
Còn trong hiện thực, cậu ấy mãi mãi thuộc về Thời Dao.
Trong một đêm mưa, Thẩm Hòa Lâm đứng trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy kiên định.
“Dao Dao, cậu không thể thử thích tớ một chút sao?”
Thời Dao đã nhuộm lại tóc đen, vì Thính Uyển từng nói muốn nhìn thấy cô để tóc đen một lần.
Nhưng cô ấy không kịp nhìn nữa rồi.
Cô cúi mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Xin lỗi, Uyển Uyển sẽ khóc mất.”
Cô luôn dùng câu này để từ chối cậu.
Cô không thể bước ra khỏi cái bóng đó.
Bởi vì…
Uyển Uyển sẽ khóc mất.
Mãi cho đến sau này, một ngày nào đó, cô lại một lần nữa mở cuốn nhật ký đã úa màu theo năm tháng.
Đây là quyển nhật ký mà cô luôn sợ hãi, mỗi lần mở ra đều cần rất nhiều dũng khí.
Và đây là lần thứ ba cô đọc nó.
Chính lần này, cô mới phát hiện ra…
Ở trang cuối cùng, sau những dòng nhật ký đầy tiếc nuối ấy, còn có một đoạn chữ nhỏ:
“Nhưng cậu đáng lẽ phải hạnh phúc và tự do.”
“Hãy yêu đi.”
“Đừng để tớ trở thành xiềng xích của cậu.”
“Tớ hy vọng cậu hạnh phúc.”
“Người bạn thân nhất của tớ, cậu phải hạnh phúc.”
Giây phút đó, nước mắt Thời Dao không thể kìm lại được nữa.
Cô run rẩy siết chặt trang giấy.
Thì ra, cô ấy vẫn luôn mong cô hạnh phúc.
Vẫn luôn như vậy.
Ngày cô ở bên Thẩm Hòa Lâm, vào một buổi sáng rực rỡ, Thời Dao đến nghĩa trang.
“Uyển Uyển, hoa ngọc lan nở rộ lắm, cậu có nhớ tớ không?”
“Tớ nhớ cậu.”
Cô nhìn tấm ảnh trên bia mộ, khẽ mỉm cười. Cô nhớ rằng Chu Thính Uyển từng nói một câu.
Vì thế, cô cầu được một chiếc khóa bình an dành tặng Thính Uyển.
“Đây là món quà cho người bạn thân nhất của tớ, cầu chúc cậu kiếp sau được hạnh phúc.”
Cô đặt chiếc khóa bình an lên bia mộ, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
“Nếu trời xanh có linh, xin hãy bảo hộ vạn vật, chúc Uyển Uyển mãi mãi hạnh phúc.”
Cô mong rằng, kiếp sau, người bạn thân nhất của mình sẽ gặp được người thật lòng yêu cô ấy.
Nếu có thể, cô vẫn muốn mãi mãi làm bạn với Uyển Uyển.
Hoa ngọc lan dù có tàn rồi sẽ lại nở, nhưng Chu Thính Uyển mãi mãi không thể quay về.
Người bạn thân nhất của cô.
“Chắc cậu tiếc nuối lắm nhỉ, Uyển Uyển.”
“Cuộc sống của cậu không đáng phải như vậy. Cậu chẳng hề may mắn, chẳng hề hạnh phúc chút nào. Nhưng cậu rất ít khi khóc, rất ít khi rơi nước mắt trước mặt tớ. Cậu nói tớ phải hạnh phúc... nhưng còn cậu thì sao?”
Thời Dao lẩm bẩm.
“Cậu cũng nên hạnh phúc chứ.”
Chu Thính Uyển, hy vọng tớ vẫn có thể làm bạn với cậu.
Lần sau đừng thích cậu ấy nữa nhé.
Cuối cùng.
Cầu chúc Uyển Uyển mãi mãi hạnh phúc.
Những dòng nhật ký cuối cùng của chúng tôi.
Chúng tôi đã vĩnh viễn chia xa vào buổi hoàng hôn cuối xuân ấy.
-Hoàn-