Ôn Diễm một mực đi theo sau cô từ xa, dù không có quấy nhiễu, nhưng anh không mang theo đồ ăn thức ăn, bụng đói cứ kêu ùng ục, không ngừng vọng tiếng trong thung lũng trống trải này, cô không thể nhìn nổi, lại buộc phải cho anh ăn uống, kết quả là biến thành hai người sóng vai nhau ngắm hoàng hôn, ăn cơm dã ngoại, sau đó lại cùng nhau đi bộ xuống núi.
Không biết là vô tình hay cố ý, anh còn bị bong gân, tay chân vụng về không xử lý được, Cẩm Ninh lại bị ép giúp đỡ, bây giờ hai người họ đang ngồi trong phòng khách của xe RV, chờ Ôn Diễm hồi phục, sẽ quay lại xe mình để nghỉ ngơi.
Không sai, anh đã đỗ xe mình ngay bên cạnh xe của Cẩm Ninh, chỉ cần xuống xe đi hai bước là đến, nhưng anh một mực lấy cớ đau chân, không còn ý thức để đi bộ.
Ôn Diễm oán niệm nói: “Anh bị thương, em đến dìu anh đi, anh nghe nói nếu miệng vết thương không được xử lý, thì cơ thể sẽ phát sốt, nghiêm trọng hơn có thể gây hôn mê, hoặc là nhiễm trùng dẫn đến tử vong, rừng núi hoang vắng, em có thể yên tâm để anh đi một mình sao?”
Cẩm Ninh bị anh làm cho tức giận đến bật cười, “Anh không phải đã chuẩn bị đội ngũ y tế ở khắp nơi sao, để bọn họ đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ chắc chắn đáng tin cậy hơn tôi.”
“Anh lừa em đấy, làm gì có đội y tế chứ.”
“Anh!” Cẩm Ninh tức giận, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT