Hơn nữa, Phương An đã giới thiệu chỗ này cho cô, chắc chắn phải có điều gì đáng để trải nghiệm.
Cậu bé vừa đi vừa nói: “Chị ơi, chị tìm thấy chỗ này như thế nào vậy, chỗ này ít khi có du khách lắm, vì không có cảnh đẹp gì để xem, ngoại trừ món cá nướng độc nhất vô nhị trên biển, và cái cây đại thụ cô đơn trên đỉnh núi để chụp ảnh ra thì không có gì so sánh được với các đảo khác, rất nhiều người chỉ đến vào buổi sáng và đi luôn vào buổi trưa, rất ít người ở lại đến giờ này, hơn nữa, hầu hết các chỗ dừng chân đều là nhà của dân làng, nhiều người không muốn ở lại, đã đến một lần là không bao giờ quay lại lần thứ hai.”
Cẩm Ninh gật đầu hiểu rõ, khó trách vừa nãy trên phà không thấy có mấy du khách.
“Em làm sao biết chị là du khách?” Cẩm Ninh tò mò hỏi.
Nhiều du khách khi đi thường mang theo máy ảnh hoặc gậy selfie, khi gặp phải chỗ dừng chân không tiện nghi, họ còn mang theo balo, bên trong có túi ngủ và đồ dùng vệ sinh cá nhân, phòng trường hợp không thể ngủ được vì môi trường quá tệ.
Còn cô, vì có xe bán đồ ăn, nên chỉ đeo một cái túi trên vai, đội mũ, mang theo giấy ăn, kem chống nắng và nước uống, không khác gì người dân địa phương.
“Đơn giản thôi, nhìn màu da, da chị trắng như vậy, nhìn là biết không phải người địa phương.” Cậu bé kiêu ngạo nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT