Có ba chú mèo con, trông đều rất nhỏ, chỉ khoảng hai đến ba tháng tuổi, gầy gò và bé xíu.
Một con màu vàng cam, một con mèo mướp xám, và một con tam thể.
Cả ba con đều ngồi xổm bên tay cậu bé, rúc đầu vào lòng bàn tay cậu ấy, đuôi buông thõng xuống đất, chỉ để lại mấy cái đầu tròn vo chụm vào nhau, vừa cọ cọ vừa ăn, thỉnh thoảng lại khẽ nhúc nhích.
Văn Tiêu thấy cậu bé kia vẫn trừng mắt nhìn mình, dường như nếu cậu không rời đi thì cậu ấy cũng sẽ không dời ánh mắt đi chỗ khác.
Dù không muốn nhiều chuyện, nhưng nhìn đám mèo con đáng yêu kia, cậu vẫn vô thức mở miệng: “Cậu đang cho chúng ăn thức ăn của mèo trưởng thành à? Mèo con còn nhỏ, không ăn được đâu.”
Thức ăn hạt loại lớn dành cho mèo trưởng thành không dễ tiêu hóa, hơn nữa còn có thể khiến mèo con thiếu chất dinh dưỡng, ảnh hưởng đến sự phát triển.
Nói xong, Văn Tiêu hơi sững người.
Trong ký ức của cậu, hình như chưa từng nuôi mèo. Vậy tại sao cậu lại biết những điều này? Hay đây chỉ là kiến thức thông thường của một người trưởng thành trong thế giới này?
“Cậu chủ! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi! Vừa nãy tôi đến lớp cậu mà tìm mãi không thấy, làm tôi lo muốn chết!”
Văn Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chỉ là trẻ hơn trong ký ức rất nhiều, trông mới khoảng hai, ba mươi tuổi.
Hóa ra người này đã làm tài xế cho nhà họ Văn hơn mười năm rồi sao?
Kiếp trước, sau khi gia đình phá sản, họ không còn đủ khả năng thuê tài xế hay người giúp việc, đành phải cho họ nghỉ việc. Nhưng trước đó, Trương Dần vẫn luôn là tài xế riêng của gia đình cậu.
“Chú Trương...”
"Cậu chủ, cậu gọi tôi là gì cơ? Tôi mới hai mươi lăm thôi, cậu đã gọi tôi là chú rồi à?" Trương Dần chỉ vào mình, sau đó nghĩ lại, nếu để cậu chủ gọi mình là anh Trương thì cũng không ổn lắm. “Thôi được rồi, gọi là chú cũng không sao.”
Phải biết trước đây cậu chủ chưa bao giờ chủ động gọi tên anh, lúc nào cũng lầm lì một mình, tính cách cực kỳ cô lập.
Trương Dần không để ý đến cậu bé đang ngồi sau lùm cây, chỉ vội vàng giục Văn Tiêu mau chóng về nhà.
Văn Tiêu nhận ra khi Trương Dần càng tiến lại gần, cậu bé kia càng căng thẳng hơn, đôi mắt mở to đầy cảnh giác, cơ thể cũng siết chặt như một sợi dây đàn.
So với những con mèo hoang nhỏ vẫn đang vô tư ăn uống bên cạnh, cậu ấy lại trông giống một chú mèo hoang thực thụ hơn.
Nghĩ vậy, Văn Tiêu dứt khoát chủ động đi về phía Trương Dần, không để anh đến gần chỗ kia nữa.
Dù không quay đầu lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt bám chặt lấy mình. Chỉ đến khi bước hẳn ra khỏi bồn hoa, cảm giác bị theo dõi ấy mới hoàn toàn biến mất.
“Chú Trương, chúng ta về thôi.”
Về nhà, trở về căn nhà của mười năm trước.
Văn Tiêu ngồi trên xe, nhìn cảnh vật lùi dần qua ô cửa sổ. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng trường, chạy lên một cây cầu treo.
Trường Slanert nằm trên một hòn đảo nhân tạo ven biển thuộc thành phố Kim Hải, hầu như toàn bộ diện tích trên đảo đều là trường học.
Trong số đó, ngôi trường có khuôn viên rộng lớn nhất chính là trường quý tộc Slanert, nơi bao gồm cả cấp tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, tổng cộng mười hai năm học.
Ở thành phố Kim Hải, biết bao bậc phụ huynh xem việc đưa con vào học tại Slanert là niềm tự hào.
Bởi vì nơi này không chỉ có nền giáo dục toàn diện và chất lượng hàng đầu, mà phần lớn học sinh theo học ở đây đều xuất thân từ những gia đình có địa vị nhất định trong giới kinh doanh hoặc chính trị.
Nhờ những mối quan hệ có sẵn trong trường, các gia tộc sau này sẽ càng dễ hợp tác chặt chẽ hơn.
Kiếp trước, khi học tại trường nam sinh quý tộc Slanert, lần nào về nhà cậu cũng phải đi qua cây cầu này.
Bây giờ, khi một lần nữa đi trên cây cầu treo, nhìn mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng và những cánh chim sải ngang bầu trời, cậu lại có cảm giác như đã trải qua một kiếp khác.
"Cậu chủ." Trương Dần đang lái xe bỗng lên tiếng: “Biết là hơi nhiều chuyện, nhưng tôi thấy cậu ngày đầu đến trường có vẻ rất vui đấy.”
Văn Tiêu ngẩn ra, cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì để khiến Trương Dần có ấn tượng như vậy.
Rõ ràng cả ngày hôm nay, cậu toàn gặp phải những chuyện phiền phức, cùng những con người chẳng vui vẻ gì.
Chiếc xe từ từ chạy vào một khu biệt thự, cuối cùng dừng lại trước một khu vườn rộng lớn.
Bước xuống xe, trong đầu Văn Tiêu lại hiện lên hình ảnh kiếp trước, khi gia đình cậu phá sản, căn nhà bị bán đi để trả nợ, còn cậu thì bị buộc phải rời khỏi đây.
Giờ cậu đã quay về, nhưng theo một cách khác.
Chỉ là, dù nơi này được gọi là "nhà", nhưng nó chưa bao giờ mang lại cho cậu cảm giác đó. Bởi vì một nơi chỉ có một người, sao có thể là nhà được?
Văn Tiêu bước vào trong, Trương Dần cũng theo sau, giúp cậu đặt cặp sách lên sofa trong phòng khách.
“Ông chủ vẫn đang ở công ty, tối nay còn có một cuộc họp. Bà chủ đang ở ngoại tỉnh quay chương trình, ít nhất một tháng nữa mới có thể về. Nếu cậu chủ cảm thấy buồn chán, muốn đi đâu thì cứ nói với tôi.”
Nghe vậy, Văn Tiêu liếc nhìn Trương Dần: “Đi đâu cũng được sao?”
"Đương nhiên là không..." Trương Dần gãi mũi, “Tôi phải báo lại với ông chủ, nếu ông ấy đồng ý thì mới có thể đưa cậu ra ngoài.”
Văn Tiêu cúi đầu.
Cậu biết bố mẹ mình rất bận, hầu như không có mặt ở nhà. Còn người anh trai sống chung dưới một mái nhà, đối với cậu lại lạnh nhạt như một người xa lạ.
Có những lúc vô tình chạm mặt, nhưng cũng chỉ gật đầu chào nhau. So với người xa lạ, thậm chí còn xa lạ hơn.
Văn Tiêu lên lầu, dựa vào ký ức để tìm đến phòng của mình. Khi đẩy cửa ra, cậu bất giác sững lại.
Căn phòng không hề trống trải. Thoạt nhìn dường như chất đầy đồ đạc, nhưng thực tế, những thứ đó đặt cạnh nhau lại tạo ra một cảm giác rời rạc, không hề ăn nhập.
Một đống thú nhồi bông, búp bê vải chất đầy trên giường, những con dư ra thì bị đặt sang góc phòng.
Ngoài ra còn có bàn xếp hình, mô hình siêu nhân Ultraman, đủ loại xe hơi và máy bay đồ chơi, thậm chí bên cạnh bàn còn có cả một con ngựa gỗ.
Nhìn qua, cứ như tất cả những thứ này bị ai đó nhét vào đây mà chẳng hề hỏi xem cậu có thích hay không.
Cậu biết rõ bản thân chưa bao giờ thích những thứ này.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng dì giúp việc vọng vào: “Cậu chủ, cơm đã nấu xong rồi, xuống ăn đi.”
Văn Tiêu cũng vừa thấy đói, có ăn no thì mới nghĩ chuyện khác được. Không ngờ khi thấy cậu mở cửa đi xuống ngay, dì giúp việc lại sửng sốt.
Trước đây, mỗi lần đều phải gọi cậu bốn, năm lần, cậu mới chịu rời khỏi phòng.
Hôm nay là có chuyện gì? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Bàn ăn đã được bày đầy đủ món. Mãi đến khi ngồi xuống, Văn Tiêu mới nhận ra trên bàn chỉ có một mình cậu.
Cậu ngước lên nhìn đồng hồ, gần bốn giờ rưỡi chiều.
Văn Ngọc lớn hơn cậu sáu tuổi, tính ra bây giờ đang học lớp bảy. Chương trình trung học của Slanert có một tiết học buổi chiều nhiều hơn tiểu học, chắc còn chưa tan học.
Văn Tiêu ăn qua loa vài miếng thì không muốn ăn nữa. Dì giúp việc đứng bên cạnh thấy vậy liền quan tâm hỏi: “Cậu chủ không thích mấy món này sao? Để mai tôi làm món khác...”
Cậu lắc đầu, uống một chút canh gà hầm, ăn nốt phần trứng lòng đào truffle rồi đặt bát xuống.
Lúc đầu, cậu còn định chờ xem có thể gặp Văn Ngọc không, nhưng bây giờ cậu đổi ý rồi.
Gặp hay không, dường như cũng chẳng quan trọng đến vậy.
Cậu không biết phải chung sống với người anh trai này thế nào. Dù có gặp mặt, cậu cũng không biết nên nói gì.
"... Có sữa không?”
Văn Tiêu nghĩ đến dáng người cao lớn của Hoắc Triển Ngôn. Đừng nói là so với hắn, ngay cả trong nhóm bạn cùng lứa, cậu cũng thuộc dạng thấp bé.
Vậy nên, nhất định phải cao thêm.
Cảm giác bị Hoắc Triển Ngôn nhìn xuống từ trên cao... thật sự rất khó chịu.
“Cậu chủ muốn uống sữa à? Để tôi hâm nóng một chút.”
Thấy dì giúp việc đi vào bếp, Văn Tiêu chớp mắt, rồi cũng bước theo.
Sữa không quá nóng, vừa đủ ấm.
Cậu cầm ly thủy tinh, mùi sữa thơm béo tỏa ra, khẽ nhấp một ngụm rồi vô thức liếm đi vệt sữa còn dính bên khóe môi.
Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, một thiếu niên mặc đồng phục xanh đậm bước vào.
Gương mặt không chút cảm xúc. Đường nét có vài phần giống Văn Tiêu, nhưng sắc sảo hơn, đôi môi mím chặt, toát lên vẻ nghiêm nghị bẩm sinh.
Trương Dần nhanh chóng nhận lấy cặp sách từ tay anh để tiện cho cậu ấy cúi xuống thay giày.
"Hôm nay không kẹt xe, nên về sớm hơn mười phút." Trương Dần cười nói.
Văn Ngọc thay giày xong, vừa đứng dậy vừa cởi áo khoác, định đi về phía phòng khách. Nhưng khi ngước lên, cậu ấy đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt đầu tiên dừng lại ở vệt sữa trên môi Văn Tiêu, sau đó chuyển sang cổ cậu.
Sắc mặt Văn Ngọc ngay lập tức tối đi.
Thì ra, anh không muốn gặp mình đến mức này sao?
Văn Tiêu còn tưởng rằng ít nhất cũng sẽ có một cái gật đầu như trong ký ức.
Hồi cấp ba, cậu ít khi chạm mặt Văn Ngọc. Khi đó, anh đã ra nước ngoài học, chỉ về vào kỳ nghỉ, nhưng số lần gặp nhau cũng không nhiều.
Bây giờ, dù cố gắng lục lại trí nhớ, cậu cũng chỉ tìm thấy một hình ảnh duy nhất:
Đó là khi Văn Ngọc đi xuống từ cầu thang, thoáng nhìn thấy cậu thì khẽ gật đầu.
Văn Tiêu im lặng, cúi xuống nhìn ly sữa trong tay, suy nghĩ xem có nên về phòng luôn không.
Nhưng chưa kịp quyết định, Văn Ngọc đã bước tới, đôi mày nhíu chặt: “Cổ em bị sao vậy?”
Văn Tiêu sững lại, mất vài giây mới nhớ ra.
Lúc sáng bị Hoắc Triển Ngôn túm cổ áo, trên da hằn lên một vệt đỏ. Đến giờ cũng đã mờ đi nhiều rồi…
Nhưng cậu không muốn nhắc đến chuyện của Hoắc Triển Ngôn.
Văn Ngọc nhìn người em trai đang cúi đầu im lặng trước mặt, cơn giận vừa bùng lên trong lòng bỗng xẹp xuống, như một quả bóng bị xì hơi, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác bất lực.
Cậu hạ tay xuống, cầm theo áo khoác, bước nhanh lướt qua Văn Tiêu.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Văn Tiêu trở về phòng, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói của Văn Ngọc.
Là đang quan tâm cậu, hay chỉ thấy cậu gây chuyện ở trường khiến gia đình mất mặt?
Văn Ngọc biết em trai mình thích thu mình trong phòng. Đây là lần đầu tiên anh về nhà sau giờ học và thấy Văn Tiêu đứng trong phòng khách.
Bóng dáng nhỏ bé, ôm ly sữa đứng ngoan ngoãn ở đó, đôi mắt đen láy sáng như nai con, tò mò nhìn anh.
Vệt sữa còn vương trên môi càng làm cậu trông ngoan ngoãn hơn, một dáng vẻ mà trước đây Văn Ngọc chưa từng thấy.
Nhưng vết hằn trên cổ em trai khiến anh không thể phớt lờ.
Anh cố kiềm chế để không thể hiện cảm xúc giận dữ, sợ bản thân mất bình tĩnh sẽ khiến Văn Tiêu hoảng sợ.
Nếu cậu không muốn nói, vậy anh cũng sẽ không ép.
Nhưng không hỏi không có nghĩa là anh sẽ không làm gì cả.
Văn Ngọc lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trương Dần.
[yx: Hôm nay Tiêu có gì khác thường không?]
[Dần Hổ: Mọi thứ vẫn bình thường.]
[yx: Tôi nghi ngờ em ấy bị bắt nạt ở trường.]
[Dần Hổ: (sốc.jpg)]
[yx: Sáng mai, tôi sẽ đi cùng hai người đến trường.]
Sáng hôm sau, khi xuống lầu, Văn Tiêu liền thấy Văn Ngọc đang ngồi trong phòng khách ăn sáng.
Nếu cậu nhớ không lầm, giờ này anh trai đã phải đến trường từ lâu rồi.
Văn Ngọc cố gắng không nhìn cậu: “Hôm nay dậy muộn, tiện đường thì đi chung luôn.”
Trương Dần thầm nghĩ: Rõ ràng là cố tình chờ đến giờ này.
Văn Tiêu nghe vậy cũng không thấy lạ, kéo một chiếc ghế cách xa Văn Ngọc một chút, im lặng ngồi xuống ăn sáng.
Bất giác, cậu nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên hai anh em cùng ngồi ăn sáng với nhau. Nhưng từ đầu đến cuối, không ai nói thêm một lời nào.
Thấy em trai không tỏ ra khó chịu khi cả hai sẽ đi chung xe đến trường, Văn Ngọc âm thầm thở phào, thậm chí còn ăn thêm một chiếc bánh sừng bò so với thường ngày.
Đến trường, Văn Tiêu để ý thấy Văn Ngọc vẫn đi cùng mình, liền đoán chắc chắn anh đang lo lắng, muốn tự mình tìm gặp giáo viên chủ nhiệm để hỏi xem cậu có gây chuyện hay không.
Lúc đến cửa lớp, cậu nghe thấy một nhóm học sinh vây quanh đó, thì thầm bàn tán.
“Chính là cậu ấy đấy...”
“Thật sự hôi kinh khủng, bốc mùi ghê quá. Vậy mà còn cầm nó trên tay.”
“Hành hạ mèo sao? Dù là mèo hoang cũng không thể làm vậy được, đáng sợ quá...”
“Chắc đầu óc có vấn đề rồi.”
Văn Tiêu không hiểu sao lại có nhiều người tụ tập ở đây như vậy. Cậu bước đến cửa lớp thì thấy một cậu bé đang đứng trước chiếc bàn vốn trống hôm qua.
Cậu ấy cúi đầu, mái tóc dài che khuất đôi mắt, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong tay cậu ấy, đồng tử Văn Tiêu đột nhiên co rút lại.
Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh con mèo vàng nhỏ hôm qua thò đầu ra khỏi bồn hoa nhìn cậu.
Hôm qua, nó rất đáng yêu, bộ lông mềm mượt, giọng kêu yếu ớt, còn nhút nhát đến mức khi phát hiện có người nhìn mình liền co rúm lại chạy đi mất.
Nhưng bây giờ, con mèo nhỏ đó đang nằm bất động trong tay cậu bé kia.
Bộ lông óng mượt ngày hôm qua giờ đã xơ xác, cứng đờ. Cả cơ thể cứng ngắc, còn có những vết thương do vật nhọn gây ra.