Văn Tiêu thật sự không ngờ trong nhà thi đấu công cộng của trường lại có cả “khu vực riêng tư” như thế này.

Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra. Rất có thể người trước mặt chính là một trong những thành viên của F4 từ nhỏ.

Trong ký ức của cậu, người có màu tóc và màu mắt đặc biệt như vậy chỉ có duy nhất một người – Lãnh Thư Thành.

Là một nhân vật phụ mờ nhạt trong nguyên tác, cậu biết rất rõ về cái gọi là “lãnh địa riêng” của F4. Dù sao thì gia tộc đứng sau bọn họ cũng chính là nhà tài trợ lớn nhất của trường Slanert. Không chừng cả khu nhà thi đấu này cũng là do nhà họ Lãnh quyên góp.

Hơn nữa, những gia tộc thuộc Tứ đại thế gia không chỉ giàu có trong một thế hệ. Họ là những dòng họ đã tích lũy tài lực và danh vọng suốt hàng chục, thậm chí hàng trăm năm. Không phải gia đình nào cũng có thể so sánh được.

Lãnh Thư Thành vắt khăn tắm lên vai, chuẩn bị đi về phòng thay đồ.

Rõ ràng chiều cao không nổi bật, nhưng dáng đi lại đầy kiêu hãnh, như thể đang tham dự một buổi dạ hội quý tộc.

Từ nhỏ đã có ý thức giữ hình tượng như thế... Đúng là không hổ danh F4.

Sau khi đoán được thân phận của đối phương, Văn Tiêu chẳng còn hứng thú ở lại. Nhìn xuống bộ quần áo ướt của mình, cậu cảm thấy có chút xui xẻo.

Nếu biết trước sẽ đụng phải Lãnh Thư Thành, cậu tuyệt đối sẽ không bước vào đây.

Vì ngồi xổm lâu, chân cậu hơi tê, nên cậu đứng tại chỗ một lúc để thả lỏng. Đúng lúc đó, khóe mắt bắt gặp Lãnh Thư Thành vừa bước ngang qua bỗng nhiên trượt chân, ngã thẳng về phía cậu.

Cậu trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Nếu bị Lãnh Thư Thành đè trúng, chắc mình gãy xương mất!

Trong khoảnh khắc đó, dường như thời gian cũng chậm lại.

Văn Tiêu nhìn thấy rõ biểu cảm kinh ngạc trong đôi mắt của Lãnh Thư Thành.

Sau đó, cậu tận mắt thấy Lãnh Thư Thành cố gắng vặn người sang một bên, thay đổi hướng ngã. Cuối cùng, cậu ấy đập mạnh xuống ngay bên cạnh cậu, phát ra một tiếng rên đau đớn.

Lãnh Thư Thành ngã xuống theo tư thế nghiêng người, cuộn mình lại, trông chẳng khác gì một con tôm nhỏ vừa bị luộc chín.

Văn Tiêu nhìn thấy rất rõ. Nếu vừa rồi Lãnh Thư Thành không cố tình né sang một bên, thì người bị đập mạnh xuống đất chắc chắn là cậu, và vết thương của cậu ấy cũng sẽ không nặng như thế này.

Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lãnh Thư Thành. Dù đau đớn nhưng cậu ấy vẫn cắn chặt răng không kêu lên một tiếng. Gương mặt Văn Tiêu lúc này còn khó coi hơn cả khi chính cậu bị ngã xuống đất.

Tại sao Lãnh Thư Thành lại làm vậy?

Những lọn tóc vàng ướt đẫm bết vào khuôn mặt, trông cậu ấy chẳng khác nào một con cá sắp chết khô vì thiếu nước.

Những hình ảnh bất chợt lóe lên trong đầu Văn Tiêu, là những ký ức vô thức gắn liền với gương mặt trước mắt cậu.

Kiếp trước, cậu chỉ là một nhân vật phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết kia. Bây giờ khi nhớ lại tất cả, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc vì tất cả ký ức vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu, từng trải nghiệm, từng cảm giác đều chân thực như mới xảy ra hôm qua.

Xa lạ vì theo nguyên tác, cậu là kẻ ghen tị với nhân vật chính, không ngừng tìm cách gây khó dễ chỉ để thu hút sự chú ý, như một con rối bị điều khiển mà không thể tự quyết định hành động của mình.

Nhưng bây giờ cậu đã "tỉnh" rồi, vậy tại sao vẫn không thể vui vẻ?

Những ký ức của kiếp trước vẫn bủa vây lấy cậu, có lẽ việc sống lại này chưa bao giờ là một sự "giải thoát" thực sự.

Cậu nhớ rõ sau khi gia đình phá sản, bố mẹ không còn đủ khả năng chi trả học phí đắt đỏ, cậu buộc phải rời khỏi trường Slanert. Khi đó, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Không thể để bản thân bị đuổi học một cách nhục nhã như thế.

Đúng lúc ấy, cậu thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên đường, xung quanh có tiếng xì xào bàn tán.

Văn Tiêu quay đầu lại, bắt gặp Lãnh Thư Thành – người dù đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn – đang bước xuống từ bậc thang. Từng cử chỉ, hành động của cậu ấy đều toát lên vẻ tao nhã của một quý ông cổ điển, chỉ là gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng như băng giá giữa mùa đông.

Ánh mắt không hề dao động, dường như những người xung quanh chẳng xứng để cậu ấy liếc nhìn dù chỉ một lần.

Nhưng khi đó, Văn Tiêu như thể không hề nhìn thấy sự thờ ơ và ngạo mạn của Lãnh Thư Thành.

Cậu chỉ nghĩ rằng nhà họ Lãnh là cổ đông của trường. Hai người dù sao cũng là bạn học, với thân phận người thừa kế của nhà họ Lãnh, chỉ cần một câu nói của Lãnh Thư Thành, cậu đã có thể ở lại trường.

Cậu bước lên, đặt hai tay lên cửa kính xe, dùng giọng điệu xa lạ với chính mình để cầu xin, mong rằng Lãnh Thư Thành có thể nể tình bạn học mà giúp đỡ cậu.

Người ngồi trong xe thậm chí còn chẳng buồn nhìn cậu lấy một lần.

Trên đùi Lãnh Thư Thành là một cuốn sách, cánh tay tùy ý đặt lên bệ cửa sổ, bàn tay chống hờ lên má. Một lúc lâu sau, cậu ấy mới chậm rãi nói ra một câu: “Lái xe đi.”

Chiếc xe lăn bánh, còn Văn Tiêu vì quán tính mà ngã xuống đất, chân bị trầy xước, cả người đầy bụi bẩn, chưa kể còn bị xịt cả một làn khói xe vào mặt.

Ngay sau đó, trời đổ mưa.

Cậu sốt cao, vì không kịp đi khám mà từ một cơn bệnh nhỏ kéo dài thành trận ốm nặng.

Văn Tiêu choàng tỉnh khỏi những ký ức đáng sợ, bên tai là tiếng thở dốc khe khẽ của Lãnh Thư Thành.

Cậu ấy nằm úp trên sàn, đôi mắt xanh lục mở to, rõ ràng đau đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn không hề cất tiếng cầu cứu.

Văn Tiêu đột ngột bật dậy, lùi ra sau vài bước, rồi quay đầu chạy thẳng ra ngoài.

Cậu chạy rất nhanh, có cảm giác như chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, như thể tất cả những gì thuộc về quá khứ đều đã bị cậu bỏ lại phía sau.

Chỉ khi buông bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cậu mới thực sự cảm thấy mình đang sống, không phải một con rối, không phải một nhân vật phụ vô danh, mà là chính bản thân cậu.

Và cậu có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình, dù cho đó là nhắm mắt làm ngơ…

Xuống đến tầng dưới, vừa hay gặp được giáo viên thể dục, Văn Tiêu lập tức nắm lấy tay áo thầy, thở hổn hển nói: “Lãnh Thư Thành... bị ngã ở hồ bơi.”

Lãnh Thư Thành bị thương, nếu thật sự bị gãy xương thì tuyệt đối không thể tùy tiện di chuyển, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng lệch xương, khiến vết thương lành sai vị trí. Chuyện này để thầy giáo và nhân viên y tế của trường xử lý vẫn là tốt nhất.

Cậu bé tóc vàng nằm trên sàn nhìn theo bóng lưng Văn Tiêu rời đi, rồi khẽ nhắm mắt lại, như thể làm vậy sẽ khiến cơn đau dịu bớt phần nào.

Chính cậu ấy là người đã bảo Văn Tiêu lập tức rời đi.

Nhưng chưa kịp nhắm mắt bao lâu, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần.

Ngay giây tiếp theo, giáo viên dẫn theo bác sĩ của phòng y tế chạy vào, cả nhóm cẩn thận đặt cậu ấy lên cáng cứu thương, tiến hành sơ cứu tạm thời.

Lãnh Thư Thành vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị khiêng thẳng vào phòng y tế. Cậu ấy chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ bên cạnh kiểm tra rồi nói: “Xương cánh tay phải bị gãy nhẹ, mắt cá chân bị bong gân. May mà phát hiện kịp thời và không di chuyển sai cách, nếu không sẽ phiền phức hơn nhiều.”

Văn Tiêu đứng dựa lưng vào bức tường bên ngoài phòng y tế, nhìn thấy giáo viên và bác sĩ tất bật vì Lãnh Thư Thành, rồi quay người rời đi.

Nếu lúc nãy Lãnh Thư Thành không nghiêng người né đi, thì người bị thương đã không chỉ có một.

Cậu không muốn nợ ai bất cứ điều gì, đặc biệt là nợ ân tình của F4.

Lãnh Thư Thành quả nhiên không đến lớp, nghe nói đã được đưa về nhà để tĩnh dưỡng.

Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào hai chiếc bàn trống trước mặt, đoán rằng một chỗ là của Lãnh Thư Thành, còn chỗ kia chắc thuộc về người cuối cùng trong F4 mà cậu chưa từng gặp. Ngoài ra, không biết vì lý do gì mà Tống Cảnh Bạch cũng không có mặt.

Cậu vừa quay đầu đã thấy Hoắc Triển Ngôn, ngồi cách cậu hai bàn, vẫn đang trừng mắt nhìn mình.

Văn Tiêu vừa thấy mặt hắn đã bực, dứt khoát làm lơ, tập trung nhìn về phía giáo viên lịch sử đang bước vào lớp.

Cô giáo là một phụ nữ trung niên, đeo kính, tóc dài búi cao gọn gàng, mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm mang phong cách cổ điển.

"Hoắc Triển Ngôn, trong giờ học phải nhìn lên bảng, không phải nhìn bạn học." Hoắc Triển Ngôn cao lớn, dù ngồi cuối lớp cũng rất nổi bật, vừa vào tiết đã bị gọi tên. “Lên đây trả lời câu hỏi này đi.”

Hoắc Triển Ngôn miễn cưỡng đứng dậy. Văn Tiêu vốn nghĩ với cái dáng vẻ nghịch ngợm kia, hắn chắc chắn sẽ ú ớ không trả lời được. Nhưng không ngờ hắn lại nói đâu ra đấy, không sai một chữ.

Trả lời xong, hắn còn quay sang nở nụ cười đắc thắng với Văn Tiêu, trông vô cùng đắc ý.

Văn Tiêu không hiểu nổi, chỉ đứng lên trả lời một câu hỏi thôi mà cũng đáng để vênh váo như vậy sao?

Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn là câu hỏi vừa rồi thuộc về lịch sử cận đại. Dù nội dung khá đơn giản, nhưng việc Hoắc Triển Ngôn có thể trả lời trôi chảy vẫn khiến cậu ngạc nhiên.

Giống như một ngày nọ bỗng thấy heo biết leo cây, mà không chỉ leo lên, nó còn giơ tay làm dấu chiến thắng với cậu.

Nghĩ đến gia đình nhà họ Hoắc, Văn Tiêu đành tạm quy chuyện này vào yếu tố truyền thống gia đình.

Cậu lại liếc nhìn chiếc bàn trống bên cạnh, chợt nhớ đến việc tiết trước Tống Cảnh Bạch còn nhắc cậu không nên đi trễ tiết này, không ngờ cuối cùng chính mình lại đến muộn.

Vừa nghĩ xong, cậu liền thấy Tống Cảnh Bạch xuất hiện ở cửa lớp.

“Xin lỗi cô, em đến muộn.”

Trên mặt cậu ta vẫn mang nụ cười rạng rỡ, khiến người khác khó mà trách cứ vì chuyện đi trễ.

Giáo viên nhìn cậu ta một cái, rồi nói: “Về chỗ đi, tan học đến văn phòng gặp tôi.”

Tống Cảnh Bạch vừa ngồi xuống đã đưa chiếc áo khoác đồng phục còn mới tinh trong tay cho cậu: “Áo của cậu bị ướt rồi.”

Văn Tiêu cúi đầu nhìn bộ đồng phục của mình, dù có hơi ướt nhưng không đáng kể, cũng không đến mức không mặc được, người khác chắc cũng chẳng để ý.

"Không cần đâu..." Cậu quay mặt sang hướng khác, nhưng trong lòng lại bất giác suy nghĩ.

Tất cả mọi người vừa rồi đều bận rộn vì chuyện Lãnh Thư Thành bị thương, ngay cả các bạn trong lớp cũng chỉ bàn tán về cậu ấy, vậy mà Tống Cảnh Bạch vẫn để ý đến cậu.

"Áo này là mới, chưa mặc lần nào." Thấy Văn Tiêu có vẻ vẫn muốn từ chối, cậu ta lại nói thêm: “Nếu không muốn bị cảm thì cứ mặc vào đi.”

Lời từ chối của Văn Tiêu bị chặn lại ngay cổ họng. Đúng là cậu không muốn bị cảm.

Cơ thể này vừa mới khỏi một trận ốm nặng, vẫn còn khá yếu, sức đề kháng cũng không cao. Lỡ như thật sự bị cảm thì sao?

Còn một lý do khác, cậu không muốn vì bệnh mà bị gọi phụ huynh. Hoặc có lẽ, cậu vô thức không muốn làm phiền những người thân xa lạ kia.

Văn Tiêu chớp mắt, nhận ra dù cố nhớ thế nào, cậu cũng chẳng thể hình dung rõ khuôn mặt của người thân trong gia đình. Dù có quan hệ máu mủ, nhưng trong ký ức của cậu, họ chẳng khác gì những người xa lạ.

Họ luôn giữ thái độ kiềm chế, luôn có khoảng cách, cũng chưa từng mang lại cho cậu chút ấm áp nào.

Cậu không muốn bị bệnh, cũng chỉ vì sợ rằng nếu mình ốm, họ cũng sẽ thờ ơ như chưa từng nhìn thấy.

Vậy nên, chỉ cần cậu không bị bệnh là được.

Thấy Văn Tiêu cầm lấy chiếc áo khoác, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Bạch càng chân thành hơn, dường như càng củng cố suy đoán của cậu ta. Vừa rồi ở nhà thi đấu, cậu ta đã thấy Văn Tiêu đối đầu với Hoắc Triển Ngôn từ xa.

Cậu ta cảm thấy Văn Tiêu đã định ném quả bóng trả lại, cũng giống như cậu ta đã đánh nhau với Hoắc Triển Ngôn vậy.

Dù Văn Tiêu có lý do gì để ghét cậu ta, thì điều mà cả hai không muốn chạm đến đều giống nhau.

Đó chính là gia đình.

Văn Tiêu quay mặt sang hướng khác, im lặng cởi chiếc áo khoác ướt ra, thay bằng chiếc áo mới.

“Cậu làm gì mà có sẵn áo khoác mới vậy?”

Thấy Tống Cảnh Bạch cứ nhìn chằm chằm vào mình thay đồ, Văn Tiêu cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết phải diễn tả thế nào. Hơn nữa, hôm nay cậu ta còn cười có vẻ ấm áp hơn mọi khi, thế là cậu tiện miệng hỏi một câu cho có.

“Tôi học nội trú, nên trong ký túc xá có sẵn quần áo dự phòng.”

Giọng Tống Cảnh Bạch vẫn nhẹ nhàng như thường, nụ cười trên mặt không hề thay đổi, nhưng Văn Tiêu lại cảm thấy bất ngờ. Cậu ta mới chỉ học tiểu học, tại sao lại phải học nội trú? Nhà họ Tống đâu phải không có người.

"Bạn ở hàng sau kia, trước đây tôi chưa từng thấy học sinh lớp mình đoàn kết và thân thiện đến vậy đấy?" Giáo viên đột nhiên lên tiếng.

Trong giờ học, Hoắc Triển Ngôn thì nhìn chằm chằm người khác, nhất quyết không nhìn lên bảng. Giờ lại đến hai học sinh tụm lại một chỗ, vừa thay áo vừa thì thầm to nhỏ, đến sách vở cũng chưa mở ra.

Quan hệ tốt giữa bạn bè là quan trọng, nhưng kỷ luật trong lớp học còn quan trọng hơn.

“Tan học, cả ba em đến văn phòng gặp tôi.”

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc tan học, Văn Tiêu hòa vào dòng người rời khỏi tòa nhà. Nhưng cậu không muốn đứng lâu ở cổng trường, sợ lát nữa lại đụng phải Hoắc Triển Ngôn phiền phức, thế là cậu rẽ sang bồn hoa cạnh quảng trường.

Cậu không biết phải về nhà như thế nào, cũng không chắc có ai đến đón mình hay không.

Những ký ức kiếp trước của cậu chỉ gói gọn trong ba năm cấp ba như được nhắc đến trong sách, còn tất cả những gì trước đó đều trống rỗng.

Dù sao thì một nhân vật phụ mờ nhạt trong sách, nếu truyện chỉ viết ba năm, thì ký ức của cậu cũng chỉ có ba năm đó mà thôi.

“Meo~”

Bên tai bỗng vang lên tiếng mèo kêu. Văn Tiêu cúi đầu nhìn xuống, thấy một bé mèo vàng nhỏ thò đầu ra từ bồn hoa. Nhưng khi phát hiện bị cậu nhìn thấy, nó lập tức rụt đầu lại.

Trông có vẻ là một chú mèo con. Bụi cây bên cạnh khẽ lay động, bóng dáng màu cam nhanh chóng biến mất ra phía sau bồn hoa.

Văn Tiêu có chút tò mò, bị chú mèo con kia thu hút nên đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đi xem thử.

Đi vòng qua bồn hoa, cậu phát hiện phía sau có một hàng cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng, tạo thành một bức "tường xanh" cao ngang ngực.

Tiếng mèo kêu chính là phát ra từ phía sau "bức tường xanh" này.

Văn Tiêu tiến lên vài bước, vừa hay nhìn thấy có một người đang ngồi xổm sau đó.

Người kia dáng người nhỏ gầy, ngồi núp sau bụi cây nên khó mà phát hiện ra. Mái tóc đen dài che khuất một phần mắt, khiến cậu ấy trông vừa u ám vừa cô độc.

Lòng bàn tay cậu ấy đặt một ít hạt thức ăn cho mèo, mấy chú mèo con tụm lại liếm láp.

Cảm nhận được có người đến gần, đôi mắt đen láy kia khẽ động, qua khe hở của mái tóc dài mà chạm thẳng vào mắt Văn Tiêu. Dù không nói lời nào, nhưng cậu vẫn có cảm giác đối phương đang cảnh cáo mình mau chóng rời đi.

Muốn đuổi mình đi? Vì mấy con mèo này à?

Văn Tiêu nhìn mấy con mèo nhỏ dưới đất, lại nhìn đứa nhóc vẫn đang trừng mắt với mình, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ hết sức kỳ quặc.

Lẽ nào cậu ấy sợ mình giành đồ ăn với lũ mèo? Nhóc này coi mình là mèo mẹ đang bảo vệ thức ăn cho con chắc?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play