Sau khi chơi mấy trò ngoài trời, Hoắc Triển Ngôn đã bắt đầu kêu đói.
Văn Tiêu nghĩ đến việc hắn vừa chơi vừa hét suốt cả buổi sáng, toàn thân như thể có sức lực vô tận, bây giờ đói cũng chẳng có gì lạ.
Cậu lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem giờ. Đã gần 11 giờ 30, cũng đến lúc ăn trưa rồi.
“Chúng ta có thể dã ngoại ở đây.”
Tống Cảnh Bạch chỉ tay về phía bãi cỏ phía trước. Lúc này, trên bãi cỏ đã có không ít người đang ngồi nghỉ ngơi và ăn trưa.
Văn Tiêu kéo vành mũ xuống thấp hơn một chút, nhìn về phía bãi cỏ không xa.
Mặt trời đang lên cao, những chỗ có bóng râm đã kín người. Nhưng vẫn còn một gốc cây trống, chưa có ai đến đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT