Khu vui chơi trong Thung Lũng Nguyệt Thần được trang trí như một thế giới cổ tích, ở đâu cũng là những gam màu rực rỡ như kẹo ngọt.
Sau khi bước xuống từ tàu hải tặc, Văn Tiêu vẫn còn cảm giác chân mình mềm nhũn, trong khi Vệ Nam Tinh thì mặt đã trắng bệch từ lâu, vừa xuống khỏi tàu đã vội nắm chặt lấy áo Văn Tiêu.
Cậu nhớ lại lúc ngồi trên tàu, bên tai không ngừng vang lên tiếng hét ầm ĩ của Hoắc Triển Ngôn, cứ như một con khỉ hoang phấn khích quá mức. Nhìn cái cách hắn chơi trò này mà không chút sợ hãi, Văn Tiêu cũng không thấy bất ngờ.
Trong ký ức kiếp trước, Hoắc Triển Ngôn luôn mê những trò cảm giác mạnh, thường xuyên tham gia đua xe đường phố cùng đám con nhà giàu khác, coi mạng sống chẳng đáng giá gì.
Trên người hắn đầy rẫy thói hư tật xấu, nào là nhuộm tóc, uống rượu, đánh nhau… Ngoại trừ không hút thuốc, hắn chẳng khác gì một tên ăn chơi chính hiệu, một kẻ ăn không ngồi rồi đúng nghĩa.
Mà cái kẻ ăn không ngồi rồi này lúc này lại đang ôm chặt lan can tàu hải tặc, không chịu xuống.
Nhân viên khu vui chơi kiên nhẫn nhắc nhở: “Bạn nhỏ này, trò chơi kết thúc rồi, em có thể xuống được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play