Edit: Mân Tầm

Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!

– – – – – 

Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua bên cửa sổ rèm sa, mang theo hơi thở ấm áp của mùa xuân. Những chậu cây xanh mướt trên ban công đung đưa theo làn gió, tận hưởng ánh nắng ấm áp, cành lá non tơ rung rinh khe khẽ.

Đây là một căn phòng mang lại cảm giác ấm áp, với tông màu trắng ngà dịu nhẹ. Nếu không phải vì mùi thuốc sát trùng thoang thoảng không thể bỏ qua, căn phòng này trông chẳng khác nào một căn hộ nhỏ được trang hoàng chỉn chu, hơn là một phòng bệnh trong bệnh viện.

Gần cửa sổ, ở một góc khuất không bị ánh nắng chiếu vào, có một chiếc giường bệnh cùng tông màu trắng ngà với cả căn phòng. Dù không thể nhìn rõ người nằm trên giường, nhưng tấm chăn mỏng màu vàng nhạt đang phập phồng nhẹ nhàng báo hiệu rằng trên đó có người đang say ngủ.

Bên cạnh giường bệnh, một người đang ngồi, một người đứng – cả hai đều là những thanh niên trông không quá lớn tuổi. Người ngồi luôn dõi ánh mắt về phía giường bệnh, còn người đứng lại chăm chú nhìn người ngồi.

Không biết người thanh niên đứng nghĩ gì, chỉ thấy một tia lo lắng lướt qua khuôn mặt anh ta. Anh ta cất giọng phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng:

“Nhị thiếu gia, nơi này cứ giao cho tôi đi. Ngài nên đi nghỉ ngơi một chút, nếu không cơ thể ngài…”

“Không cần lo lắng, A Lạc. Ta không sao.” Người thanh niên ngồi trả lời chậm rãi, ánh mắt vẫn không rời khỏi giường bệnh.

“Nhị thiếu gia, nhưng lão gia bọn họ đã dặn…” Giọng nói của người thanh niên được gọi là A Lạc có chút to hơn, như thể sốt ruột muốn khuyên bảo.

“A Lạc, yên lặng, đây là bệnh viện.” Không đợi đối phương nói hết, giọng nói trầm ổn mà ôn hòa vang lên lần nữa. Ngữ điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng lại khiến Lý Lạc lập tức ngậm miệng, kính cẩn cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, nhị thiếu gia.”

Trưởng Tôn Thiên Hữu – người vừa lên tiếng đưa tay day nhẹ giữa chân mày. Dù không thể hiện ra ngoài, nhưng sự mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt vẫn có thể nhận ra.

“Nhưng nhị thiếu gia, ngài đã thức cả ngày rồi. Nếu cứ tiếp tục, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi. Xin ngài đừng để lão gia và đại thiếu gia lo lắng thêm nữa, được không?” Lý Lạc hạ giọng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ.

Không có gì lạ khi Lý Lạc lại sốt sắng với Trưởng Tôn Thiên Hữu đến vậy. Thực ra, không chỉ riêng anh ta, mà bất kỳ ai trong Trưởng Tôn gia cũng đều quan tâm nhị thiếu gia này theo cách đặc biệt, như thể nâng niu báu vật, lo sợ anh gặp phải bất cứ tổn thương nào.

Nghe Lý Lạc nhắc đến cha và anh cả, vẻ mặt uể oải của Trưởng Tôn Thiên Hữu dần thay thế bằng sự bất đắc dĩ. Anh biết, nếu bản thân không chịu nghỉ ngơi, Lý Lạc chắc chắn sẽ gọi điện báo về nhà. Khi đó, anh lại phải đối mặt với một tràng dài nhắc nhở và lo lắng không dứt.

Dĩ nhiên, đối với Trưởng Tôn Thiên Hữu, sự quan tâm từ gia đình chưa bao giờ là điều đáng ghét. Chỉ là đôi khi, họ quá mức căng thẳng khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.

Cũng không thể trách Trưởng Tôn gia. Chỉ cần nghe đến cái tên “Thiên Hữu” cũng đủ hiểu kỳ vọng của gia tộc dành cho anh. "Thiên Hữu" – có nghĩa là được trời cao che chở, là niềm mong mỏi rằng anh có thể được phù hộ, có thể bình an mạnh khỏe.

Trưởng Tôn gia – một trong những thế gia lâu đời nhất của Hoa Hạ Quốc, gia tộc có lịch sử kéo dài đến tận thời Hán Đường.

Những gia tộc lâu đời như vậy đều hiểu rõ thế nào là đạo trung dung. Trong xã hội hiện đại, phần lớn người dân Hoa Hạ chỉ biết đến Tập đoàn Hán Đường như tập đoàn số một cả nước, còn về những chuyện khác, ai nên biết thì sẽ biết, ai không nên biết, cũng chẳng có cách nào tìm hiểu.

Điều này giúp Trưởng Tôn gia tránh được không ít phiền toái, nhưng đồng thời cũng khiến một số kẻ không có mắt cho rằng đây chỉ là một gia tộc giàu có thuần túy mà thôi.

Gia tộc Trưởng Tôn bảo vệ người nhà rất chặt chẽ, nhưng dù cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi sơ sót.

Hai mươi bốn năm trước, một gia tộc trung đẳng ở Hoa Hạ đã liên kết với thế lực nước ngoài để ra tay với tập đoàn Hán Đường. Chi tiết cụ thể của sự việc không ai bên ngoài biết rõ, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến không chỉ Hoa Hạ mà còn cả thế giới đều nhận ra sự đáng sợ của thế lực thực sự ẩn giấu sau gia tộc nàymột gia tộc mà bề ngoài chỉ cần đến "tiền".

Những người ngoài cuộc vừa sợ hãi vừa kiêng dè Trưởng Tôn gia, nhưng người ta cũng chẳng có thời gian bận tâm đến điều đó. Điều họ cảm thấy là phẫn nộ, khiếp sợ và một chút may mắn, đó mới là phản ứng của họ trước sự kiện này.

Họ phẫn nộ vì có kẻ dám ra tay với người thân của mình và thậm chí còn suýt thành công. Nhưng cũng may mắn vì đứa trẻ thứ hai của thế hệ mới trong Trưởng Tôn gia—suýt nữa đã chết từ trong bụng mẹ—vẫn có thể bình an ra đời. Mặc dù vậy, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất cùng với thế gia Dược Vương Khương gia—một gia tộc có truyền thừa ngàn năm—cũng chỉ có thể đảm bảo rằng đứa trẻ sinh non này có thể sống sót đến tuổi trưởng thành.

Thuở nhỏ, sự bảo hộ dành cho Trưởng Tôn Thiên Hữu vẫn chưa đến mức cực đoan. Nhưng sau khi anh tròn mười tám tuổi, đôi khi chính anh cũng cảm thấy bất đắc dĩ trước sự bảo vệ thái quá của gia đình.

Hôm nay, anh chỉ ở đây một ngày thôi mà! Chẳng làm gì cả, chỉ yên tĩnh ngồi thôi...

Trưởng Tôn Thiên Hữu bất đắc dĩ nhìn sang Lý Lạc. Nhìn thấy đối phương bày ra dáng vẻ "nếu cậu không hợp tác thì tôi lập tức gọi điện thoại báo cáo", cuối cùng anh đành phải thỏa hiệp.

"Được rồi, A Lạc, ta sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút." Nên là ngươi không cần lấy điện thoại ra 'đe dọa' ta nữa.

"Nhị thiếu gia cứ yên tâm giao nơi này cho tôi đi, chờ Nhạc thiếu gia tỉnh, tôi sẽ lập tức báo tin!" Thấy Trưởng Tôn Thiên Hữu thỏa hiệp, Lý Lạc lập tức đảm bảo, đồng thời hộ tống anh sang phòng nghỉ bên cạnh.

Sau khi hai người rời đi, căn phòng bệnh lại trở về với sự yên tĩnh. Nhưng họ không hề nhận ra rằng, ngay khi cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, người vốn đang nằm yên trên giường đột nhiên mở mắt.

Cảm giác nổ mạnh dữ dội, so với lần trước chết đi lại đến nhanh hơn một chút. Vì lần này là cái chết diễn ra trong chớp mắt, còn lần trước là rơi xuống từ vách núi, Nhạc Tử Du vẫn có thể duy trì chút ý thức trong vài giây. Nhưng so với việc rơi từ trên cao, cảm giác chết do nổ mạnh thực sự kinh khủng hơn rất nhiều.

"Đau quá..." Trước khi chết, cái cảm giác bị xé nát ấy, đến bây giờ Nhạc Tử Du vẫn có thể nhớ rõ ràng.

"Hả? Mình không phải đã chết rồi sao?" Đột nhiên mở mắt, cậu còn chưa kịp rên rỉ vì đau đớn thì đã nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc trước mắt.

Không phải Elfa đại lục với phong cách phương Tây huyền ảo, mà là thế giới đầu tiên của cậu—nơi chất chứa đầy tiếc nuối và phẫn nộ.

"Chẳng lẽ mình chưa chết?" Đã từng trải qua một lần trọng sinh xuyên việt, Nhạc Tử Du nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức cúi đầu kiểm tra tình trạng cơ thể.

Khi nhìn thấy vết sẹo quen thuộc trên cánh tay, sự kích động và điên cuồng hiện rõ trên gương mặt cậu.

"Haha... đây là cơ thể của mình! Cơ thể nguyên bản của mình!"

Gió xuân vẫn nhẹ nhàng thổi, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng bệnh màu trắng ngà. Nhưng giữa không gian ấm áp ấy, lại có một thế giới khác lạnh lẽo đang trỗi dậy.

Nhạc Tử Du ngồi trên giường bệnh, bàn tay có vết sẹo siết chặt ga giường, còn tay kia che lấy mặt. Qua những kẽ ngón tay, một đôi mắt đỏ rực tràn đầy thù hận lộ ra.

"Ta rốt cuộc cũng trở về rồi... Các ngươi vẫn ổn chứ...?" Giọng nói lạnh lẽo tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục.

Ngay khi Nhạc Tử Du đang suy nghĩ về cách báo thù, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra. Theo phản xạ, cậu lập tức nhìn sang.

Lý Lạc cuối cùng cũng đã khuyên được nhị thiếu gia rời khỏi phòng bệnh để nghỉ ngơi. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn lập tức quay trở lại. Đã hứa với nhị thiếu gia rằng sẽ chăm sóc người trên giường bệnh thật tốt, Lý Lạc đương nhiên không thể lơ là.

Nhưng so với nhị thiếu gia, hy vọng của Lý Lạc về việc Nhạc Tử Du tỉnh lại là vô cùng mong manh. Ngay cả các bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện—bệnh viện tư nhân mà Trưởng Tôn gia đặc biệt thành lập để phục vụ nhị thiếu gia—cũng không thể làm gì hơn.

Trưởng Tôn Thiên Hữu cũng hiểu rõ điều này, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Anh thậm chí còn nhờ vả Khương gia trợ giúp, hai ngày nữa người của Khương gia sẽ đến kiểm tra tình trạng của Nhạc Tử Du.

Vậy nên trong suy nghĩ của Lý Lạc, người nằm trên giường bệnh tuyệt đối không thể nào tỉnh lại được. Nhưng khi nhìn thấy Nhạc Tử Du mở mắt trừng trừng nhìn mình, người đàn ông từng đối mặt với họng súng mà không chớp mắt cũng ngây ngẩn cả người.

Về phần Nhạc Tử Du, cậu chỉ nhìn thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, mặc tây trang, vừa nhìn đã biết là kiểu trợ lý. Nhưng lúc người kia nhìn thấy cậu, vẻ mặt lại như thể nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi—hoàn toàn sững sờ.

Đã sống hơn hai mươi năm trên đại lục Elfa, Nhạc Tử Du rất nhạy cảm với khí tức của con người. Cậu không cảm nhận được sát khí hay ác ý từ người này. Hơn nữa, từ hành động tùy ý của đối phương, có vẻ như hắn đã ra vào phòng này không ít lần.

Không có ác ý với cậu, trong không khí còn vương mùi thuốc sát trùng... Nhạc Tử Du suy đoán đây hẳn là bệnh viện. Vậy thì người trước mặt cậu, có lẽ chính là người đã cứu cậu?

Một người ngồi trên giường bệnh, một người đứng ở cửa phòng bệnh, hai bên nhìn nhau không nói gì, tình cảnh có chút ngớ ngẩn. Cuối cùng, Nhạc Tử Du là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Khụ khụ, chào cậu. Xin hỏi có phải cậu đã cứu tôi không?"

"A? À à à! Anh đợi một chút!"

"..."

Nhìn người kia hoàn hồn rồi lập tức xoay người chạy mất, Nhạc Tử Du cảm thấy có chút bất lực. Có thể nào trước khi chạy thì giải thích một chút không?

Nhưng không bao lâu sau, người nọ quay lại, lần này bên cạnh còn có một thanh niên tuấn mỹ, khí chất bình thản.

Vừa bước vào cửa, trước khi Nhạc Tử Du kịp nói gì, đối phương đã nở một nụ cười an tâm và yên lòng.

Có lẽ vì khí tức của người này làm cậu cảm thấy dễ chịu, sự cảnh giác trong lòng Nhạc Tử Du giảm đi không ít.

"Xin hỏi anh là ai?"

"Tôi là Trưởng Tôn Thiên Hữu."

"Tôi là Nhạc Tử Du."

"Tôi biết."

"Hả?"

Tôi biết cậu là Nhạc Tử Du, từ sáu năm trước…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play