Edit: Mân Tầm
Bản edit này chỉ được đăng duy nhất tại TYT!
– – – – –
Đại lục Elfa, một thế giới của kiếm và ma pháp.
Thế giới này giống như những tiểu thuyết giả tưởng miêu tả, nơi kẻ mạnh làm vua, luật rừng ngự trị, cá lớn nuốt cá bé.
Thế nhưng, giữa thế giới tràn ngập máu lửa và những kẻ mạnh bước đi thận trọng ấy, có một nghề nghiệp được tất cả kính trọng—dược sư.
Dược sư có thể luyện chế dược liệu, phục vụ cho mọi mặt của đời sống. Bất kể là võ giả hay pháp sư muốn tăng cường sức mạnh, người thường cần chữa bệnh, hay thậm chí các nhà luyện kim chế tạo khí cụ, tất cả đều cần đến dược liệu hỗ trợ.
Dù dược sư được cả đại lục tôn kính, nhưng lòng tham con người không bao giờ biến mất, đặc biệt là khi có liên quan đến bí bảo ngàn vạn năm lưu truyền—Dược Thần Bí Bảo của đại lục Elfa.
Trước truyền thuyết về bí bảo này, không chỉ những võ giả hay pháp sư bình thường, mà ngay cả những tồn tại mạnh nhất cấp thần cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó.
Vô Danh Sơn Cốc – rừng Mễ Bác Nhĩ. Cái tên của sơn cốc này đã nói lên tất cả—trước đây không một ai chú ý, thậm chí rất ít người từng nghe qua. Nhưng từ khi một tin tức chấn động truyền khắp đại lục Elfa, nơi hẻo lánh này bỗng trở thành tâm điểm của vô số cường giả. Pháp Thần, Kiếm Thần đều đã đến, chưa kể vô số cao thủ danh chấn thiên hạ.
Những kẻ luôn khoác lên vẻ đạo mạo kia, hôm nay ánh mắt chỉ còn lại tham lam, cùng một tia kiêng kị mơ hồ.
Còn ở giữa vòng vây của vô số cường giả ấy, là một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc đen, đôi mắt đen sâu thẳm, dung mạo thanh tú.
Trái ngược với tình cảnh nguy hiểm trước mắt, biểu cảm của hắn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Dường như những kẻ khí thế kinh người xung quanh chẳng thể tác động đến cậu dù chỉ một chút. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy trong đôi mắt tối đen kia ẩn chứa sự khinh thường và giễu cợt khi nhìn về một hướng nào đó.
Có lẽ chính vì sự bình tĩnh quá mức của thanh niên này mà bầu không khí bỗng có phần gượng gạo. Nghiêm túc mà nói, giữa cậu và đám cường giả này vẫn có một chút quan hệ, nhưng khoảnh khắc xấu hổ ấy cũng nhanh chóng biến mất. Chỉ cần nghĩ đến Dược Thần Bí Bảo, lòng tham của họ liền dâng trào, hoàn toàn lấn át mọi cảm xúc khác. Bọn họ nhất định phải có được nó!
Giữa những ánh mắt ngầm trao đổi, cuối cùng một lão giả tiến lên. Ông ta có vẻ ngoài hiền từ, gương mặt già nua nhưng ánh mắt lại sắc bén. Ông ta ho nhẹ hai tiếng, mở lời phá vỡ sự yên lặng:
"Khụ khụ, Mijaer, dù sao thì thầy trò các ngươi cũng có chút giao tình với chúng ta. Bọn ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Một tiểu tử như ngươi, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình còn chẳng có, thì làm sao giữ được Dược Thần Bí Bảo trong truyền thuyết?"
Giọng điệu như thể đang thương lượng, lời lẽ đường hoàng như vì lợi ích của đối phương. Nhưng thanh niên tên Mijaer lại chỉ cười nhạt. Lời này là đang coi cậu là kẻ ngu, hay là một tên ngốc đây?
Quả nhiên, cái gọi là khí tiết của cao thủ, dưới lợi ích đều không đáng một xu!
Cậu cười khẩy: "À, chuyện này không cần Avery viện trưởng phải lo lắng. Nếu nói về lo lắng, ta còn lo cho đám học sinh trong học viện của ngài hơn đấy. Chậc chậc..."
Cậu chẳng buồn giữ chút thể diện nào cho lão giả trước mặt.
Một người như vậy mà còn làm viện trưởng học viện danh tiếng? Cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi học viện đó đã đào tạo ra những kẻ như thế nào.
Có lẽ ánh mắt khinh thường của thanh niên trước mặt quá chói mắt, khiến lão giả cuối cùng cũng không thể giữ được vẻ ngoài hiền lành. Ông ta không còn duy trì bộ dạng hiền từ giả dối kia nữa, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và âm trầm khi nhìn thanh niên trước mặt.
“Hừ! Thứ con hoang không rõ cha mẹ như ngươi thì có tư cách gì?! Đừng tưởng rằng chỉ vì giáo viên của ngươi từng giúp đỡ chúng ta thì ngươi có thể coi thường ta!” Lão giả giọng điệu chua ngoa quát lên, đồng thời không gian xung quanh dần xuất hiện dao động ma pháp dữ dội.
Thanh niên vẫn giữ nguyên nét mặt, không hề để tâm đến những lời mắng chửi của lão giả. Chỉ khi đối phương gọi cậu là “thứ con hoang”, ánh mắt cậu mới dần trở nên lạnh lẽo, khóe môi khẽ nhếch lên. Ngón tay trái rũ xuống bên người khẽ động. Động tác của thanh niên vô cùng kín đáo, ngay cả những cao thủ vẫn luôn quan sát cậu cũng không hề phát hiện.
Tuy nhiên, dù không ai nhận ra hành động của thanh niên, nhưng họ đều biết cậu đã làm gì đó, bởi vì ma pháp mà lão giả Avery vừa thi triển đột nhiên bị cắt ngang, giống như bị một thứ gì đó chặn đứng. Dao động ma pháp kịch liệt chợt tắt ngấm, tan biến không dấu vết.
Nếu không phải ai cũng có thể nhìn thấy gương mặt lão giả đỏ bừng vì nghẹn khuất, thì người ta còn tưởng rằng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
“Cái gì?!”
Những người có mặt ở đây đều là cao thủ, làm sao có thể không nhận ra sự thay đổi của lão giả. Biểu cảm của họ đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là hưng phấn đến cuồng nhiệt.
Có thể tạo ra hiệu quả như vậy, nhất định là bảo vật truyền thuyết—Dược Thần Bí Bảo! Không hổ danh là kỳ bảo có thể giúp người sở hữu vượt qua mọi giới hạn cấp bậc! Nó có thể khiến một thanh niên hơn hai mươi tuổi, không thể tu luyện ma pháp hay võ kỹ, lại sở hữu sức mạnh cường đại đến vậy!
Giờ phút này, trong lòng đám cao thủ ở đây, quyết tâm giành lấy Dược Thần Bí Bảo từ tay thanh niên càng thêm mãnh liệt.
“Vì sao?”
Thanh niên không buồn để ý đến những kẻ sắp bị lòng tham nuốt chửng lý trí kia. Ánh mắt cậu rời khỏi lão giả đang tức giận đến đỏ mặt, nhìn về phía một người khác.
Đó là một nam tử lớn hơn hắn vài tuổi. Biểu cảm của nam tử này chẳng khác gì những cao thủ tham lam xung quanh. Không, phải nói là lòng tham của hắn ta càng lộ liễu hơn.
“Cái gì mà vì sao?” Câu hỏi của Mijaer khiến nam tử tham lam kia thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh hắn ta đã hiểu ý. Ánh mắt dao động một chút rồi trở nên kiên định.
“Không có gì là vì sao cả! Ngươi vốn không phải người của gia tộc Surrey, dựa vào đâu mà chiếm đoạt bảo vật gia truyền của Surrey?! Ta mới là hậu nhân duy nhất của thúc tổ! Người thừa kế chính thức của Dược Thần Bí Bảo phải là ta, không phải một kẻ không rõ cha mẹ là ai như ngươi!”
Đúng vậy, tên thanh niên điên cuồng gào thét trước mặt cậu chính là người đã cùng lớn lên với cậu, có thể xem như là ca ca của cậu. Nhưng chính vị “ca ca” này, sau khi sư phụ qua đời, đã dẫn theo một đám kẻ tham lam xông vào thung lũng vô danh—nơi sư phụ cậu hôn mê lần cuối, ép cậu giao ra cái gọi là bảo vật gia truyền của gia tộc Surrey.
Thật nực cười, phải không? Nhưng điều đáng cười hơn cả là, bảo vật mà nhóm người này tranh đoạt đến điên cuồng—Dược Thần Bí Bảo—kỳ thực lại chẳng có bất kỳ quan hệ nào với cậu, sư phụ cậu, hay thậm chí cả gia tộc Surrey!
Đạo bất đồng, khó thể chung đường. Thanh niên biết rõ những kẻ trước mặt, đặc biệt là tên đang kêu gào rằng mình mới là người thừa kế hợp pháp kia, đều đã bị dục vọng làm mờ mắt.
Dù cậu có nói gì đi nữa, những kẻ này cũng sẽ không tin. Nhưng sự thật là, lý do cậu có thể đạt được thành tựu ở độ tuổi này, ngoài sự dạy dỗ tận tâm của sư phụ, còn có một bí mật mà ngay cả sư phụ cậu cũng không biết.
Ở đại lục Elfa, người ta gọi cậu là Mijaer—một kẻ không rõ cha mẹ. Nhưng thực ra tên thật của hắn là Nhạc Tử Du, đến từ Hoa Hạ.
Đúng vậy, thanh niên này không thuộc về thế giới này. Cậu là một người xuyên việt—mang theo ký ức của kiếp trước cùng một không gian gieo trồng dược liệu vô giá, đặt chân đến thế giới của kiếm và ma pháp này. Nhờ có tri thức về y học Trung Hoa mà mẫu thân cậu từng truyền dạy kiếp trước, cộng thêm kho báu thần kỳ Thần Nông Không Gian, Nhạc Tử Du gần như không cần tốn công sức để luyện chế dược tề hay nghiên cứu thảo dược.
Cho nên, thành tựu của Nhạc Tử Du có được là nhờ sự kết hợp giữa hệ thống tri thức y học cổ truyền Trung Hoa rộng lớn suốt 5000 năm và hệ thống tri thức dược sư được truyền thừa hàng vạn năm của đại lục Elfa, tạo nên một sự giao thoa mạnh mẽ.
Thời gian sư phụ dạy dỗ cậu, lão dược sư đã nhiều lần cảm thán trước những tư tưởng thần kỳ, không tuân theo quy tắc thông thường của cậu.
Nhạc Tử Du ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm rộng lớn. Trong đôi mắt cậu thoáng qua những suy tư không ai hiểu được. Sau đó, cậu lại cúi xuống, nhìn đám cao thủ đang bị lòng tham chi phối đến mức đánh mất lý trí, khẽ lắc đầu cười lạnh.
Quang cảnh này quá mức quen thuộc. Nhưng lần này, Nhạc Tử Du không còn là kẻ yếu đuối để người khác mặc sức giẫm đạp!
Một lọ dược liệu đột nhiên xuất hiện trong tay cậu. Đám cao thủ vốn đã chuẩn bị động thủ đều không nhìn thấy cậu lấy dược liệu ra bằng cách nào. Một tia kiêng kỵ lóe qua mắt họ, nhưng khi nghĩ đến Dược Thần Bí Bảo trong truyền thuyết, lý trí nhanh chóng bị lòng tham nuốt chửng lần nữa.
Thực ra, đám cao thủ này cũng có chút kiêng dè bảo vật trên người thanh niên. Nhưng trong lòng bọn họ vẫn tự cho rằng, một kẻ trẻ tuổi như vậy dù có bảo vật cũng không thể làm nên trò trống gì trước mặt bọn họ.
Nhưng con người thường phải trả giá đắt cho sự ngu muội và tham lam của chính mình.
Hôm nay, Nhạc Tử Du sẽ dạy bọn họ một bài học thật đau đớn. Còn việc họ có thể hiểu được hay không, thì chỉ trời mới biết.
Lọ dược liệu mà cậu lấy ra đương nhiên không phải thứ tầm thường. Bình chứa loại dược này được chế tác từ một khối Không Linh Tinh Thạch nguyên vẹn vô cùng quý giá.
Ở đại lục Elfa, Không Linh Tinh Thạch cực kỳ hiếm có. Thế nhưng, Nhạc Tử Du lại sử dụng một khối hoàn chỉnh của loại tinh thạch này để chế tạo lọ đựng dược liệu. Độ quý giá của nó đến mức ngay cả những cao thủ ngày thường luôn giữ lý trí cũng phải kiêng dè. Tuy nhiên, lúc này đây, dưới sự mê hoặc của Dược Thần Bí Bảo, bọn họ đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.
Loại dược liệu trong tay Nhạc Tử Du mang tính ngẫu nhiên cao, hiệu quả phức tạp đến mức ngay cả lão sư của cậu, một vị thần cấp dược sư, cũng không thể nắm bắt hoàn toàn. Sau nhiều tính toán, cuối cùng Nhạc Tử Du đã đặt cho nó một cái tên vô cùng thích hợp.
Một cái tên mà chỉ mình cậu hiểu, còn cả đại lục Elfa thì không ai có thể lý giải—Đạn Hạt Nhân.
Có câu: Trời làm bậy vẫn còn đường sống, tự làm bậy thì không thể sống.
“Lão sư, nghi thức tế điện này có phải rất chấn động không?”
“Lão sư, xin lỗi… con đã thất hứa…”
—— Trích từ lịch sử đại lục Elfa
Năm xxxx, tại khu rừng Mễ Bác Nhĩ, một vụ nổ lớn không rõ nguyên nhân đã xảy ra. Cột khói dày đặc có thể nhìn thấy từ khoảng cách hàng ngàn dặm. Hiện trường để lại một hố sâu khổng lồ cùng những cơn lốc nguyên tố hỗn loạn, biến nơi đây trở thành một vùng cấm mới trên đại lục Elfa.
Cùng lúc đó, những cường giả như võ thần xxx, pháp thần xxx, viện trưởng xxx, trưởng lão xxx, hội trưởng xxx… đều mất tích một cách bí ẩn.