“Vũ Lam, con hồ đồ rồi!”
Tô học quan tức giận đến mức đập bàn liên tục, tiếng “bốp bốp” vang dội cả phòng.
“Tân hôn khó tránh khỏi buông thả, lỡ mất buổi học sớm, học trò đã biết lỗi.”
Mạnh Vũ Lam cúi mắt, giọng điệu bình thản.
“Con tưởng ta mù chắc?!”
Tô học quan giận đến suýt hộc máu.
Hôn thư trên bàn mực vẫn còn ướt, chân đèn cắm nến đỏ vẫn chưa tắt, hôn sự này cũng quá mới rồi!
Tô học quan lửa giận ngút trời, ta lo ông ấy sẽ trách phạt Mạnh Vũ Lam, nhưng lại nghĩ “Nữ tử đầu đội trời chân đạp đất, làm sai thì phải dám chịu!”
Không chút do dự, ta kéo Mạnh Vũ Lam ra sau lưng, chắn cho hắn rồi lớn tiếng nói:
“Phu thê là một thể! Ngài đừng đánh chàng, muốn đánh thì đánh ta!”
Tô học quan trợn tròn mắt:
“Ta khi nào nói sẽ đánh nó?!”
“Ngài không đánh chàng thì cũng không được mắng!” Ta ưỡn ngực, nói cứng. “Muốn mắng thì mắng ta! Ta chịu thay chàng!”
“Ta… con…!!!”
Tô học quan giơ một ngón tay run rẩy chỉ vào ta, ngay cả chòm râu cũng run lên theo.
Sau lưng, ta nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Mạnh Vũ Lam chậm rãi nói:
“Phu nhân ta xưa nay luôn che chở ta rất kỹ, mong học quan đừng chấp nhặt với nàng.”
Nói rồi, hắn cúi xuống khẽ bảo ta:
“Nàng về trước đi, chuyện ở đây để ta giải quyết.”
Ta không biết hắn định giải quyết thế nào, chỉ có thể lo lắng mà bị hắn đưa ra khỏi Thái Học.
Bước qua bậc cửa, ta đi được vài bước trên phố thì lại ngoái đầu nhìn về phía hắn.
Dưới ánh nắng sớm, hơi lạnh trong mắt hắn dường như tan đi đôi chút, con ngươi đen láy phản chiếu ánh vàng ấm áp, mềm mại như gió xuân—
Người này, đã là phu quân ta rồi.
Một cảm giác bốc đồng từ đâu dâng lên trong lòng, ta vội chạy trở lại trước mặt hắn, nói nhanh:
“Trịnh Hề! Ta tên là Trịnh Hề! Phố Thanh Thủy ở Đông Thị, tiệm giò chả thứ ba là của ta! Nếu chàng muốn tìm ta… tìm ta…”
Có lẽ, hắn sẽ không tìm ta đâu.
“Mạnh sư huynh!”
Có người trong Thái Học gọi hắn:
“Tế tửu cho truyền huynh đến Quân Tử Đường.”
“Về đi.”
Mạnh Vũ Lam nhẹ giọng dặn dò:
“Đi đường cẩn thận.”
Ta khẽ gật đầu, lại nhìn hắn thêm một lần, rồi xoay người rời đi.
Phố phường náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, ta thất thần mà quay về cửa tiệm.
“Chưởng quầy!”
Tiểu nhị trong tiệm cười hì hì hỏi:
“Hôm nay ngài đến muộn thế, có phải tối qua đi làm trộm không?”
Tay ta run lên.
Đúng là đi làm trộm thật, còn là trộm tình.
Thấy ta không nói gì, hắn tiếp tục nháy mắt:
“Công tử Trần đến rồi, đang đợi ngài nửa ngày ở hậu viện đó… Ê! Chưởng quầy! Ngài cầm dao làm gì vậy?!”
Làm gì à?
Tất nhiên là chặt hắn ra rồi!
Ta xách con dao phay, hùng hổ xông thẳng vào hậu viện.