Bên trong phòng, tiếng nước chảy đã dừng lại từ lâu.
Tấm rèm vải xanh ba lớp của phòng bên khẽ được vén lên.
Một nam tử khoác trường bào trắng thuần, tay áo rộng thướt tha, từ tốn bước ra. Mái tóc dài xõa nửa, dây buộc rủ xuống ngang thắt lưng.
Thân hình hắn như trúc xanh bên bờ suối, dáng đứng tựa tùng ngọc vững chãi.
Đường nét gương mặt hắn tinh tế đến hoàn mỹ, thần thái như băng tuyết vụn vỡ, trong suốt và lạnh lùng.
Trong lòng ta lóe lên một tia hy vọng mong manh, run giọng hỏi:
“Đêm qua ta say khướt, chẳng nhớ rõ chuyện gì… nhưng chắc hẳn không phải ta chủ động, đúng không?”
Hắn im lặng không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay lên, chậm rãi kéo tay áo xuống.
Trên cổ tay thon dài là những vết hằn đỏ sậm nổi bật.
Cả hai cổ tay đều có.
Ta vốn là người mổ lợn, hàng ngày cắt thịt, làm giò hun khói, nhìn một cái liền biết—đây là vết trói để lại.
Hai chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.
“Công tử… Ta, ta…”
“Mạnh.”
Môi hắn khẽ mở, giọng nói trong veo như băng vỡ:
“Mạnh Vũ Lam. Đó là danh tính của ta.”
Dứt lời, đầu óc ta như bị sét đánh.
Mạnh Vũ Lam?!
Là Mạnh Vũ Lam trong truyền thuyết—thiên tài kiệt xuất của Thái Học, người được tôn xưng “Kỳ Lân Thanh Quý”?!
Xong rồi.
Chuyện này… gây họa lớn rồi.