Hệ thống từ việc nàng một ngày không ăn cơm cũng đủ biết tính tình nàng thế nào, lúc này không dám chọc giận, suy cho cùng, nó vốn không được phép tùy tiện trói buộc nàng đến đây. Hệ thống có mô phỏng cảm xúc của nhân loại, bởi vậy cũng có chút lương tâm: 【 Kỳ thật… chuyện này cũng có một kẽ hở có thể lợi dụng. Chỉ cần nam chủ không dưỡng ngoại thất, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách hợp lệ. 】
Dù sao chỉ cần bên cạnh nam chủ chỉ có mình ký chủ, ở trong mắt người ngoài, chẳng phải cũng là nam chủ một lòng hướng về ký chủ hay sao?
Tô Thiều Đường mở mắt, sau một lúc lâu, nàng không đáp lại hệ thống, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, cất giọng gọi ra ngoài: “Bảo người mang chút đồ ăn vào.”
Hệ thống lập tức im bặt. Ký chủ chịu ăn cơm, đồng nghĩa với việc nàng đã mềm lòng.
Lúc này, Tô Thiều Đường mới nhận ra, ngoài trời đã tối.
Nàng khẽ xoa bụng, đói suốt một ngày, dạ dày đã sớm khó chịu đến mức nhói đau. Bởi vậy, nàng cúi đầu, thần sắc mệt mỏi, trông cả người có chút uể oải.
Lạc Xuân và Lạc Thu đã lo lắng đến phát hoảng. Vừa nghe thấy tiếng gọi của phu nhân, hai người lập tức tiến vào, nhanh chóng bày một bàn đồ ăn, lại vội vã hầu hạ nàng rửa mặt.
Hai nha hoàn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lạc Xuân dè dặt hỏi: “Phu nhân, hôm nay người làm sao vậy?”
Cả ngày không ra khỏi phòng, cũng chưa dùng bữa, chuyện thế này chưa từng xảy ra với phu nhân trước đây.
Tô Thiều Đường không đáp, Lạc Thu liền đoán bừa: “Phu nhân… có phải đang nhớ hầu gia?”
Cái gọi là hầu gia trong miệng Lạc Thu, chính là Thẩm Ngọc Án – nam chủ của cuốn tiểu thuyết này, đồng thời cũng là phu quân của nguyên thân, hay nói cách khác, chính là phu quân hiện tại của nàng. Hiện giờ, nàng và Thẩm Ngọc Án đã thành thân gần một tháng, tuy mỗi ngày đều đồng sàng cộng chẩm, nhưng giữa hai người chưa từng có sự thân mật thực sự.
Hôm qua, Thẩm Ngọc Án bị triệu vào cung, đến giờ vẫn chưa trở về.
Đây cũng là lý do từ sáng đến giờ nàng chưa thấy bóng dáng Thẩm Ngọc Án. Dựa theo thói quen trong ký ức, trừ phi hắn bận công vụ chưa xử lý xong, bằng không mỗi ngày hắn đều cùng nàng dùng bữa tối.
Tô Thiều Đường lập tức nhíu mày, suýt nữa không che giấu được nét chán ghét trên mặt: “Ai mà nhớ hắn?”
Nàng biết rõ cốt truyện, đương nhiên hiểu lý do vì sao Thẩm Ngọc Án tiến cung. Hoàng thượng muốn nam tuần, mà Thẩm Ngọc Án là cháu ngoại ruột thịt của hoàng thượng, cũng là tâm phúc bên cạnh ngài, đương nhiên phải đi cùng.
Nữ chính của truyện cũng chính là người mà Thẩm Ngọc Án gặp gỡ trong chuyến nam tuần này.
Bỗng nhiên, hệ thống lên tiếng: 【 Thật ra ký chủ cũng có thể đi nam tuần cùng nam chủ. 】
Trong nguyên tác, nguyên thân vì thân thể suy nhược nên không thể theo Thẩm Ngọc Án xuất hành, nhưng hiện tại ký chủ thân thể khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh tật nào, hoàn toàn có thể phá hỏng cơ hội gặp gỡ giữa nam nữ chính.
Tô Thiều Đường thẳng thừng từ chối trong đầu: “Ta không đi.”
Bây giờ đang là thời cổ đại, đường sá gập ghềnh không bằng phẳng, xe ngựa thì xóc nảy liên miên, phải đi mấy tháng trời, nàng nào chịu nổi? Cả người thể nào cũng bị lắc đến rã rời! Nàng không phải kẻ ngốc, đã sống ở kinh thành phồn hoa còn không chịu, sao lại phải đi chịu khổ?
Lời nàng nói rõ rành rành, có lý có lẽ, khiến hệ thống nhất thời á khẩu, hoàn toàn không dám phản bác.
Lạc Thu kinh ngạc. Phu nhân và hầu gia thành thân chưa đến một tháng, ngày thường đối với hầu gia cũng vô cùng vừa ý, hôm nay sao lại thế này?
Chẳng lẽ là đang e thẹn? Nhưng không biết vì sao, Lạc Thu cứ có cảm giác sắc mặt phu nhân không giống như thẹn thùng.
Dù vậy, nàng cũng không nghĩ nhiều. Nàng vốn là nha hoàn hồi môn theo phu nhân gả đến đây, nói cách khác, khế bán thân của nàng nằm trong tay phu nhân, chủ tử duy nhất của nàng chính là phu nhân.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Thiều Đường liền ngồi xuống trước bàn.
Trên chiếc bàn tròn làm từ gỗ lê vàng khắc hoa mai và thọ tự tinh xảo, bày sẵn năm sáu món ăn tinh mỹ. Khi ánh mắt nàng dừng trên bát canh, lập tức có nha hoàn nhanh nhẹn bưng lên, rót ra chén sẵn sàng cho nàng.