Cảnh Hằng năm thứ ba mươi hai, trời đổ mưa nhỏ rả rích, màn mưa rơi lất phất tựa như tấm màn che phủ cả kinh thành. Trong khu vườn của Văn Thời Uyển, những cánh hoa quế rơi rụng khắp nơi, hương thơm thanh nhã vương vấn trong không khí.
Tô Thiều Đường tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, từng luồng ký ức như dòng nước lũ tràn vào trong óc, cơn đau khiến sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, đôi môi vốn hồng hào nay bị cắn đến trắng bệch, mất hết huyết sắc. Rất lâu sau, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Bất chợt, nữ tử đang nằm trên giường liền cầm gối dựa, giận dữ ném mạnh ra ngoài!
Ngoài cửa, thị nữ nghe thấy động tĩnh, vội cất giọng hỏi: “Phu nhân đã tỉnh rồi ạ?”
Tô Thiều Đường không có tâm trạng để đáp lại giọng nói kia. Người bên ngoài đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời, sốt ruột đến mức định đẩy cửa bước vào, nàng mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, không chút kiên nhẫn: “Không cần vào.”
Giọng nói của nàng rõ ràng thiếu kiên nhẫn, khiến hai nha hoàn đứng bên ngoài là Lạc Xuân và Lạc Thu đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà khiến vị phu nhân vốn tính tình hiền hòa lại trở nên cáu kỉnh như vậy.
Lúc này, tâm trạng của Tô Thiều Đường thực sự vô cùng tồi tệ.
Đối với nguyên chủ của thân thể này mà nói, nàng tỉnh dậy đã là quá muộn. Canh giờ này sớm đã qua mất thời điểm nàng ta thường thức dậy vào giờ Thìn.
Nhưng đó là theo quy tắc của nguyên chủ!
Đôi mắt lạnh lẽo của Tô Thiều Đường nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng chớp động trên không trung, cố gắng áp chế cơn giận đang trào dâng: “Là ngươi đã làm ra chuyện này?”
Nàng vừa tỉnh lại, trong đầu liền xuất hiện những ký ức rất rõ ràng, nói cho nàng biết rằng nàng đã không còn ở thế giới của mình nữa, mà đã trở thành một nhân vật trong quyển tiểu thuyết nàng từng đọc.
Đây là một quyển tiểu thuyết kể về hành trình lên ngôi chính thất của một người thiếp, nhưng nguyên chủ lại không phải nữ chính, mà là vị chính thê bị phế truất. Nàng ta cẩn trọng lo toan nội trợ giúp nam chính, kết quả nam nhân kia lại cùng nữ chính ở bên ngoài ân ái mặn nồng.
Mà kẻ khiến nàng rơi vào tình cảnh này, chính là thứ gọi là "hệ thống" trước mặt nàng.
Luồng ánh sáng kia chớp động, phát ra giọng nói: 【 Ký chủ, ta là hệ thống xuyên sách của Tấn Giang, số hiệu 666 ——】
Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Thiều Đường lạnh lùng ngắt ngang: “Ta không quan tâm ngươi là hệ thống số mấy, lập tức đưa ta trở về!”
Những ký ức tràn vào đầu nàng khi tỉnh dậy đã sớm nói rõ mọi chuyện.
Nguyên chủ của thân thể này đã từng giao dịch với hệ thống, đem thân thể này trao lại cho nó. Nguyên chủ muốn thứ gì từ cuộc giao dịch đó, Tô Thiều Đường không biết, nàng ta chỉ nói rằng giao dịch giữa nàng ta và hệ thống đã kết thúc, có nghĩa là giữa nàng và nguyên chủ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.
Hệ thống im lặng chớp chớp mấy lần, sau đó, một giọng nói có phần dè dặt vang lên trong đầu nàng: 【 Nhưng năng lượng của hệ thống đã cạn kiệt, không thể đưa ký chủ trở về được……】
Tô Thiều Đường cắn chặt môi.
Nàng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, đương nhiên biết rõ tình huống trước mắt là thế nào. Nếu trước khi xuyên qua, nàng đã chết hoặc mắc bệnh nan y, hệ thống đưa nàng đến một thân thể khỏe mạnh khác, nàng có lẽ sẽ không nói gì.
Nhưng trước khi bị đưa đến đây, nàng hoàn toàn khỏe mạnh!
Nàng là con gái út của cha mẹ, bên trên chỉ có một ca ca, từ nhỏ đã được yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay. Dù chẳng làm gì, chỉ cần ngồi yên, mỗi tháng nhận hoa hồng từ công ty cũng có thể có bảy tám con số, cuộc sống sung sướng đã nuôi dưỡng nên tính tình cao ngạo của nàng.
P/s: hì hì, các bà thấy tui chiều các bà chưa
( ̄y▽ ̄)╭ Ohohoho..…
Nếu cảm thấy truyện hay thì các bà tương tác mạnh để tôi có động lực bão nhé