Có lẽ phải rất lâu nữa, A Nỗ Nhĩ mới tỉnh lại, và từ hắn cũng chẳng thể tra ra thêm thông tin gì. Lận Bạc Chu rời khỏi nha môn phủ Kinh Triệu.
Manh mối lại bị cắt đứt. Hắn chỉ có thể dặn dò Trần An: “Dán cáo thị khắp thành, tiếp tục tìm kiếm. Ai cung cấp manh mối sẽ được trọng thưởng.”
Trong điều kiện hạn chế, chỉ có thể dùng cách mò kim đáy bể. Nhưng càng nhiều người tìm kiếm, khả năng tìm ra càng lớn. Thời gian gấp gáp, chỉ khi tìm được Mạnh Hoan, hắn mới có thể yên lòng.
Lận Bạc Chu ngồi lên xe ngựa trở về phủ, tựa vào gối nghỉ ngơi, nhắm mắt đầy mệt mỏi. Trần An xót xa lên tiếng: “Vương gia, Chu thái y đã chờ lâu rồi. Lần này trở về, dù có chuyện lớn cỡ nào, việc chữa trị mắt vẫn phải đặt lên hàng đầu.”
Lận Bạc Chu mím chặt môi: “Bản vương tự biết chừng mực.”
Vì Mạnh Hoan đột nhiên mất tích, hắn đã thức trắng cả đêm. Hắn ra hiệu cho Trần An yên lặng, tranh thủ chợp mắt một lát trên xe.
Ngón tay hắn đặt lên trán, bỗng dấy lên một cơn đau nhói lan từ đầu ngón tay ra toàn bộ não bộ. Cơn đau do mệt mỏi và căng thẳng đến cực hạn, lại có phần giống phong tà, khiến hắn phải day ấn đường, lông mày nhíu chặt.
“Vương gia?” Giọng Trần An đầy kinh hãi.
Dưới lớp vải trắng che mắt Lận Bạc Chu, lấm tấm vệt đỏ. Rõ ràng là máu chảy ra từ mắt!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT