Bầu không khí căng thẳng, trong lòng những công tử chưa từng bị từ chối, kẻ không biết điều ít nhiều cũng phải bị đánh một trận.
Thôi Lãng là cháu trai của thừa tướng, thân phận tôn quý, nên tay chân của hắn càng ngang ngược.
An Thùy như một trung khuyển chưa buộc chặt dây xích, vì bảo vệ chủ nhân mà lao lên sủa điên cuồng.
Mạnh Hoan lùi lại, thực sự có chút e ngại kẻ điên. Cậu vừa định bảo hai thị vệ tiến lên đối phó với hắn, ai ngờ Thôi Lãng giữ lấy vai An Thùy, kéo hắn trở lại.
"Ngươi thật to gan!" Thôi Lãng giận dữ, chắp tay nói với Mạnh Hoan: “Công tử chớ trách, hắn chỉ là một tên mọi rợ, không hiểu lễ nghi. Hắn nói chuyện lớn tiếng, tính tình lại hoang dã, đến ta cũng thường xuyên bị hắn dọa sợ.”
Vừa nói, hắn vừa đá An Thùy một cước: “Đừng mang cái kiểu của ngươi ra dọa người! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Mau xin lỗi công tử đi!”
An Thùy bị đá cong người, nhưng thần sắc không còn vẻ ngông cuồng ban nãy nữa. Đôi mắt sắc bén của hắn găm chặt vào Mạnh Hoan, khiến người ta liên tưởng đến loài chim ưng ăn thịt. Hắn cúi đầu.
"Xin lỗi, công tử." Giọng điệu không quá chân thành, nhưng lễ nghi vẫn đủ. “Kẻ hèn này vô lễ mạo phạm.”
Du Cẩm vẫn chưa chịu bỏ qua: “Trông chừng con chó nhà các ngươi cho kỹ! Nếu dám làm công tử ta bị thương dù chỉ một chút, thì dù có là thiên vương lão tử cũng phải mang đầu đến mà tạ tội!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT