Mạnh Hoan tỉnh dậy lúc mười giờ sáng.
Cậu ngồi trong chăn, mắt khép hờ, còn ngái ngủ. Bên cạnh cậu lạnh lẽo, nửa đêm tỉnh giấc một lần, khi đó Lận Bạc Chu đã không còn ở đó nữa.
Mạnh Hoan thở dài một hơi, mặc quần áo rồi dùng bữa. Bên kia có người thấy cậu đã dậy, lập tức lên xe ngựa chạy đến Tử Cấm Thành, báo tin cho Lận Bạc Chu.
Lận Bạc Chu kiểm soát rất chặt, nhất cử nhất động của Mạnh Hoan hắn đều phải nắm rõ. Nghe tin Mạnh Hoan đã thức, hắn chỉ "ừ" một tiếng, yên tâm, cúi đầu phê duyệt tấu chương.
Thủ phụ Nội các, Thôi Nhẫn Phong, tuổi đã cao, tóc trắng xóa, mỉm cười hỏi han giữa lúc xử lý công vụ: “Vương gia, hôm qua bảo Hàn nhi mang gánh hát đến, nghe có hợp ý không?”
Lận Bạc Chu cười: “Rất hay, chỉ là hôm qua Vương phi không có tâm trạng nghe. Đợi y nghe rồi, cao hứng, bản vương sẽ báo lại cho các lão.”
Thủ phụ Nội các cười tủm tỉm: “Vậy thì tốt quá. Hàn nhi nhà thần là một kẻ ăn chơi vô dụng, thần ngày nào cũng lo nó chẳng có ích gì. Không ngờ vô tình lại nuôi được một gánh hát khiến Vương phi vui vẻ, thế thì chắc là tổ tiên thần tích đức rồi.”
Lời nịnh nọt của ông rất khéo, Lận Bạc Chu nghe vậy chỉ cười nhạt, bề ngoài hòa nhã dễ gần.
Nhưng cả triều đình, ngoài một số người có tâm tư sâu xa dám cùng Lận Bạc Chu đối đáp đôi câu, phần lớn đều giữ khoảng cách.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play