Nhìn thấy cậu, Lận Bạc Chu dường như chững lại, như đang vật lộn thoát khỏi cơn khó chịu, chậm rãi đưa tay ra.
Hắn có làn da tái nhợt, hàng mi rủ xuống, quầng mắt lộ rõ một tầng sắc xanh nhạt, hẳn là do thức đêm quá nhiều mà thành, trông vô cùng tiều tụy.
"Hửm?" Mạnh Hoan nhìn bàn tay đưa ra.
Đây là muốn nắm tay mình sao?
Mạnh Hoan đặt tay mình lên.
Bàn tay hắn trắng trẻo, nhỏ nhắn hơn một chút so với bàn tay thon dài, gầy guộc của Lận Bạc Chu. Khi bàn tay vừa đặt xuống, Lận Bạc Chu lập tức nắm chặt lại, rồi chậm rãi nhắm mắt.
Không biết vì sao, Mạnh Hoan cảm thấy hắn rất mệt mỏi.
Mỗi ngày phải dậy làm việc từ hai giờ sáng, mãi đến gần mười một giờ đêm mới được ngủ, hiếm hoi có ngày nghỉ thì lại bị thái giám gọi vào cung, đội mưa gió gấp rút hồi kinh. Là con người thì ai chẳng thấy mệt?
Y học thời cổ đại cũng không phát triển, có người chỉ vì nhiễm phong hàn mà mất mạng. Lận Bạc Chu trẻ tuổi như vậy, việc gì cũng phải làm, việc gì cũng phải lo, nhìn qua thì có vẻ vinh quang, nhưng tất cả đều là lấy thân thể ra chống đỡ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT