Lận Bạc Chu: “Nói tiếp đi.”
Giọng thái giám càng lúc càng nhỏ: “Vị thiền sư mới kia… trông rất giống đại công tử nhà họ Thôi…”
Lời vừa dứt, phần sau không cần nói cũng rõ.
Sau khoảnh khắc yên lặng đến ngột ngạt, Lận Bạc Chu nắm chặt tay vịn ghế, bờ vai căng lên, thở ra một hơi, lông mày cụp xuống đầy mệt mỏi: “Bổn vương biết rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Người đâu, thưởng cho hắn trăm lượng bạc.”
“Tạ vương gia.” Thái giám hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Trong sân chỉ còn lại hai người, lúc này Mạnh Hoan mới tiến lên, lẩm bẩm: “Thưởng nhiều thế sao?”
“Không nhiều đâu.” Lận Bạc Chu vẫn có vẻ mỏi mệt, nắm lấy tay cậu, nói: “Hoàng thượng không muốn để vi phu biết chuyện Thôi Lãng, chắc chắn đã dặn dò hết người trong cung, vậy mà kẻ trung thần kia vẫn dám nói cho vi phu biết, về cung có khi là tội chết.”
“...Thật sao?”
Mạnh Hoan bất ngờ nhìn bóng dáng vị thái giám kia, gầy gò, có chút già yếu, phải có người đỡ mới đi qua được hành lang.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play