Giữa khoảng lặng, Lận Bạc Chu hơi nhướng mày: “Khá là phong hoa tuyết nguyệt đấy nhỉ?”
Mạnh Hoan: “…………”
Cơn say trong đầu cậu tan biến sạch sẽ khi nhìn thấy khuôn mặt của Lận Bạc Chu, câu “phu quân” vừa định bật ra thì chợt nhận ra điều gì, quay sang nhìn Chúc Đông đang há hốc mồm.
Chúc Đông tuy chỉ là nhân vật nhỏ, theo quân cũng không có mấy đóng góp, nhưng cũng từng có vinh hạnh diện kiến dung nhan của Nhiếp Chính Vương, nên tất nhiên nhận ra người trước mặt là ai.
Y lắp bắp, vén áo hành lễ: “Tham kiến…”
Lận Bạc Chu đưa ngón tay lên, khẽ nói một chữ: “Suỵt.”
Hành động này lập tức khiến Chúc Đông cứng đờ, lúng túng đứng tại chỗ, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Mạnh Hoan.
Dáng vẻ của Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ là đặc biệt đến tìm Trần huynh đệ nhà hắn sao?
Nhưng, vì lý do gì mà một vị vương gia tôn quý như vậy lại đích thân đến một tửu lâu bình thường tìm một tiểu binh theo quân như thế?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT