*

Đối diện nhau một lúc, một nụ hôn rơi xuống.

001 ôm bảo vật quý giá nhất của mình vào lòng, cố gắng kiềm chế ý muốn hung hăng gặm cắn, tận lực dịu dàng để Nguy Dã có thể cảm nhận tốt hơn. Cho đến khi Nguy Dã khẽ cười khoan dung nói: 

“Sắp phải chia xa rồi, hiện tại cứ tùy ngươi vậy.”

Lời còn chưa dứt, môi đã bị thô bạo cạy mở, độ tham lam và mãnh liệt đến mức ngay cả Nguy Dã cũng không lường trước được. Cậu có cảm giác như nghe được tiếng gầm vang vọng từ lò lửa trong lòng mình, chợt bừng tỉnh, nghĩ bụng: Hệ thống này, đã nhịn bao lâu rồi đây?

Nguy Dã siết chặt cổ 001, nhưng cơ thể lại không còn sức, treo mình trên eo hắn được một lúc thì hai chân cũng không tự chủ được mà trượt xuống.

Dây leo mở ra, đan thành một tấm lưới nâng đỡ lấy thân thể cậu. 001 hôn ngày càng sâu, như muốn nuốt chửng hắn. Nguy Dã không kìm được, cảm giác như chính mình sắp bị nuốt sạch.

Xa cách quá lâu, thân thể một khi tiếp xúc liền khiến người ta quên hết tất cả. Nhưng chỉ một lúc sau, 001 đành phải ngẩng đầu, buồn bực nói: “Ta phải đi rồi.”

Nguy Dã “ừ” một tiếng, vừa định nói tạm biệt thì môi lại bị hôn lên, lần này tràn đầy lưu luyến và không nỡ rời xa.

Nguy Dã: “Được rồi, đi đi. Sau này chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”

“Ta thật sự phải đi rồi.” 001 hít sâu, đứng thẳng dậy.

“Tái kiến, ta sẽ nhớ ngươi.” 

Nguy Dã cười tủm tỉm nói, tiện tay sờ vào vành tai hắn, kết quả là 001 vốn định rời đi lại khom người xuống thêm lần nữa.

Nguy Dã: “……” Cuối cùng ngươi có định đi không vậy?

001 thật sự muốn mặc kệ tất cả, nhưng không thể. Phải dốc toàn bộ ý chí mới có thể rút người ra. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên mặt Nguy Dã, khiến cậu phải cúi đầu che miệng, mơ hồ nói: “Được rồi được rồi, tái kiến.”

001 nhẹ nhàng xoa mái tóc hắn rồi dứt khoát rời đi. Nguy Dã cảm thấy như nghe được một tiếng “phịch” vang lên. Khi ngẩng đầu lên, cậu liền thấy 001 trước khi rời đi còn tặng mình một đấm.

“Tê…” A Tư Mạn giơ tay xoa khóe môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn.

Nguy Dã: “……” 001 thật sự nhẫn tâm ra tay với chính mình như vậy sao?

Lúc đầu hắn còn tưởng A Tư Mạn muốn hỏi tội gì đó, nhưng rất nhanh nhận ra ánh mắt đối phương dán chặt vào cổ mình.

Nơi đó bị 001 để lại dấu vết, trên làn da trắng tuyết, sắc đỏ nổi bật rõ ràng.

Yết hầu A Tư Mạn khẽ động, khẽ cười: “Ngươi đánh người cũng khá mạnh tay nhỉ.”

Nguy Dã cảm thấy da đầu tê dại, trời ạ, 001 để lại cho hắn ký ức kiểu gì vậy chứ…

Một bóng hình cao lớn đột nhiên tiến sát lại, A Tư Mạn đứng giữa hai chân hắn, lòng bàn tay lướt qua đôi môi đỏ hồng, ánh mắt mang theo ý cười: 

“Vừa rồi nhận được lòng biết ơn của ngươi, ta chỉ muốn đáp lễ một cách chân thành thôi.”

Nguy Dã mím môi, vẻ mặt như viết rõ: “Thật à? Ta thiếu hiểu biết, ngươi đừng gạt ta.”

Bộ dáng dễ bị lừa và đáng thương như vậy khiến người ta vừa thương vừa không nhịn được cảm giác muốn trêu chọc. Một loại dục vọng ác liệt mơ hồ dâng lên, làm sao có thể không động lòng?

Sống trăm năm, vốn tưởng mình đã có thể giữ vững bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng lúc này A Tư Mạn hoàn toàn đánh mất vẻ thành thục thường ngày.

Hắn cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã để che giấu dục niệm, dịu dàng dụ dỗ Nguy Dã mở miệng, để mình có thể “đáp lễ” cho đàng hoàng.

Nguy Dã suýt chút nữa không khống chế nổi nét mặt: Một người nhiều tuổi thế kia rồi, có cần thú vị như thế không?

A Tư Mạn duy trì hệ thống dây leo, thậm chí còn đan chéo chúng lại càng chặt. Nguy Dã vô thức mềm nhũn người, đầu gối được nâng đỡ bởi dây leo nên mới không ngã xuống. Đôi môi vốn hơi đỏ sưng lại tiếp tục bị mút hôn tinh tế, tay đối phương dần trượt xuống, chạm tới nơi chưa từng ai đụng vào, khiến Nguy Dã rụt mũi chân lại, run run đạp vào đầu gối A Tư Mạn.

Trong khoảnh khắc sững sờ ấy, khi A Tư Mạn còn định làm tới, một định thân thuật bị đánh ra, vì quá căng thẳng nên Nguy Dã phát huy vượt xa bình thường, đến pháp trượng cũng không cần dùng.

Tử linh pháp sư cuộn mình trong dây leo, thở dốc nhẹ nhàng, hàng mi mảnh đỏ bừng. Cậu không hiểu gì nhiều, chỉ thấy một cảm giác xấu hổ mơ hồ dâng lên.

Một lúc lâu sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nhảy xuống khỏi loại thực vật trợ trụ vi ngược kia.

A Tư Mạn hoàn toàn không phòng bị bị định trụ, thân thể cứng đờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguy Dã từ từ run rẩy, kéo chiếc quần dài lên, như một con vật nhỏ trốn khỏi thợ săn, còn thuận tiện… liếm lên bụng hắn một cái.

Hai mắt A Tư Mạn đỏ lên.

Nguy Dã thầm cười trong lòng: hắc hắc, nghẹn chết ngươi.

*

Tộc Người Lùn đang gõ chuông chữa trị Quỷ Diệt Chi Cung.

A Tư Mạn phụ trách trao đổi với tộc trưởng tộc Người Lùn, Nguy Dã thì không đi theo, ở lì trong phòng mấy ngày không ra ngoài. Sau khi tiếp xúc với ma hạch của Quỷ Diệt Chi Cung, cậu có hiểu biết sâu hơn về ám hệ ma pháp, nhân cơ hội này trực tiếp đột phá lên cảnh giới đại ma pháp sư.

Tỉnh lại từ trạng thái minh tưởng, hắn phát hiện A Tư Mạn đã rời khỏi lãnh địa Người Lùn. Không lâu sau, người từng bị lạc là Nặc Đức trở lại, báo rằng tộc Ám Tinh Linh có việc cần A Tư Mạn đi giải quyết.

Ngoài ra, Quỷ Diệt Chi Cung dù sao cũng là Thần Khí, quá trình chữa trị rất chậm, A Tư Mạn cần quay về tập hợp người tìm cách xử lý các vấn đề khó khăn. Tộc trưởng Người Lùn truyền lời, bảo Nguy Dã có thể đến Thánh Tạp Tư Thác tìm hắn.

Nguy Dã cảm ơn, rời khỏi tộc Người Lùn, nhưng lại không đi ngay. Bên cạnh hắn còn có Eugene đang hôn mê, việc cấp bách nhất lúc này là chữa lành thương thế cho cậu ấy.

—— Elvis từng hứa sẽ giúp cậu, nhưng hiện tại bản thân lại đang gặp khó khăn.

Dù 001 từng nói Elvis không sao, nhưng Nguy Dã vẫn muốn đích thân đến xem.

Quang Minh Thần Điện, trung tâm của Quang Minh Giáo Đình, là nơi hành hương trong lòng vô số tín đồ.

Đã là đại ma pháp sư, Nguy Dã quyết định mạo hiểm một mình đến Quang Minh Thần Điện.

Trước đó, Eugene từng trộm được một ít trái cây từ Tinh Linh Chi Sâm, hắn còn giữ lại nửa túi. Sau khi ăn hai quả, cậu cải trang thành nông dân đưa đồ ăn, len lén lẻn vào.

Quang Minh Thần Điện nghiêm ngặt và trang nghiêm. Nguy Dã cúi đầu, đóng giả thành một người dân thường khẩn trương đầy thành kính. Khi mang đồ ăn đến nhà bếp, cậy nghe thấy hai thần quan cấp cao đang trò chuyện, nhắc đến tên Elvis: 

“Ba Khắc, ngươi là thần quan bên cạnh Thánh Tử, biết gần đây Thánh Tử xảy ra chuyện gì không? Mọi người mấy ngày rồi chưa thấy hắn.”

Ba Khắc nói: “Thánh Tử hình như phạm lỗi gì đó, bị Giáo Hoàng giam trong phòng sám hối. Không ai được phép đến gặp.”

“Cái gì?” 

Vị thần quan kia kinh ngạc, vội hỏi: “Thánh Tử cũng phạm lỗi được sao? Đây là lần đầu ta thấy Giáo Hoàng trừng phạt hắn, nghiêm trọng lắm à?”

“Cũng không quá nghiêm trọng đâu, nếu không thì đâu chỉ là diện bích tư quá.” 

Ba Khắc thấp giọng nói: “Giáo Hoàng rất kỳ vọng vào Thánh Tử, nghe nói còn muốn để hắn kế vị.”

Thanh tu thần quan cũng thích tám chuyện, hay nói đúng hơn, tám chuyện là thú vui hiếm hoi trong cuộc sống buồn tẻ của họ. Chẳng mấy chốc, Nguy Dã đã nghe họ đổi đề tài, bắt đầu bàn đến việc kỵ sĩ trưởng ngoài ý muốn qua đời, tiếc nuối cho tài năng của ông ta, cảm thán Giáo Hoàng nhất định đang rất đau lòng.

Nguy Dã lạnh lùng cười một tiếng — lão già kia mà thương tâm thì mới là chuyện lạ.

Đồ ăn được mang xuống từ xe sau, cậu đi theo người nông phu bị cậu thao túng rời khỏi, rồi giữa đường lắc mình biến mất.

Tại Thần Điện trung ương, gần gian sám hối thất nơi Giáo Hoàng ở, Elvis đang quỳ gối, yên tĩnh như một pho tượng.

Trước mặt hắn là một quyển Giáo lý Quang Minh, quyển sách dày nặng dù được giữ gìn cẩn thận vẫn không tránh khỏi những tổn hại ở viền, có thể thấy được chủ nhân của nó đã lật xem vô số lần.

Đây là lần đầu tiên Elvis bước vào sám hối thất. Suốt hơn hai mươi năm qua, hắn luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ có liên quan gì đến nơi này. Không ngờ có một ngày lại bị nhốt ở đây, bị buộc phải ——

Sám hối.

Hắn nhìn chằm chằm vào trang sách, nơi ghi dòng chữ "Tiêu diệt hắc ám", giáo lý ấy, cảnh tượng thề nguyện năm xưa vẫn in sâu trong tâm trí, nhưng lúc này, hắn đã không thể nào thật lòng chấp nhận những điều luật ấy nữa.

Cánh cửa lớn của sám hối thất mở ra từ bên ngoài.

Elvis quay đầu, nhìn thấy Ba Khắc bưng đồ ăn đi vào. Trong thời gian bị giam giữ tại sám hối thất, hắn không được gặp ai, trước đó đồ ăn đều được đẩy vào qua ô cửa nhỏ. Elvis nghi ngờ hỏi:

“Ngươi sao lại vào được đây hôm nay? Chẳng lẽ Giáo Hoàng muốn thả ta ra ngoài?”

Nhưng rõ ràng Giáo Hoàng đã nói, chỉ khi nào hắn chịu sám hối nhận lỗi thì mới được tha.

Ba Khắc mặt không biểu cảm, mắt nhìn trân trân xuống đất. Elvis dâng lên cảnh giác, hỏi: “Ba Khắc, ngươi làm sao vậy?”

Hắn lập tức đứng lên, rồi thấy phía sau Ba Khắc chậm rãi hiện ra một bóng đen.

“Là ta.” — giọng nói quen thuộc vang lên.

Kinh ngạc, vui mừng, lo lắng, không thể tin nổi — vô vàn cảm xúc ập vào lòng ngực Elvis. Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí có chút luống cuống.

Phản ứng lại được, hắn cau mày, thấp giọng nói:“Ngươi không nên tới đây, gan của ngươi cũng quá lớn rồi!”

“Ngươi không vui sao?” Nguy Dã chớp mắt:“Vậy… thật xin lỗi.”

Elvis khựng lại:“Không phải, ta không phải đang trách ngươi……”

Giây tiếp theo, tử linh pháp sư đưa tay về phía hắn. Tay áo đen hé mở, lộ ra những ngón tay trắng bệch, cậu hỏi:

“Vậy ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”

*

Ba Khắc trúng phải nhiếp hồn thuật, bị thay thế ngồi quỳ trong sám hối thất.

Hai bóng người lặng lẽ lướt qua hành lang. Elvis dẫn đường phía trước, đúng lúc đó một đội kỵ sĩ tiến đến từ phía đối diện. Mỗi người đều mang vẻ mặt quyết liệt, như thể đang chuẩn bị tham dự một cuộc chiến vinh quang nào đó.

Sắc mặt Elvis biến đổi, nhận ra đó là đội kỵ sĩ thân cận của Giáo Hoàng — lực chiến không thể xem thường. May thay, đám người ấy dừng lại trước cửa sám hối thất, có người nói:

“Hôm nay là cuộc thi tuyển chọn đội trưởng kỵ sĩ mới. Giáo Hoàng truyền khẩu dụ, mời Thánh Tử đến dự khán.”

Một lát sau, Ba Khắc — đầu đội mũ trùm, mặt mang mặt nạ — đi ra ngoài. Đám kỵ sĩ tuy có hơi nghi ngờ nhưng đều cho rằng hắn đang thực hành một loại tu hành sám hối nào đó theo lệnh Giáo Hoàng.

Sự gián đoạn này cho Elvis chút thời gian. Trong ngõ cụt phía trước, ánh sáng trắng lập loè trong tay hắn, rất nhanh mở ra một cánh cửa phía sau.

Khi bước vào, hắn nói: "Đây là thư phòng riêng của Giáo Hoàng. Nếu không có sự cho phép của ngài ấy, không ai được bước vào.”

Dù có ai đó nhìn thấy ánh sáng khi cánh cửa mở ra, họ cũng sẽ nghĩ mình hoa mắt.

Nguy Dã nhớ lại lúc nãy Elvis đánh kết ấn phức tạp chỉ trong vài giây, tò mò hỏi:

“Nếu đây là nơi quan trọng như vậy, sao ngươi lại biết cách vào?”

Elvis cười, hiếm khi hiện ra chút tinh ranh:“Ta từng vào hai lần, nhìn thấy ngài ấy kết ấn thì nhớ luôn.”

Đều là pháp sư, Nguy Dã không khỏi bội phục khả năng lĩnh ngộ xuất sắc của đối phương, tán thưởng:“Ngươi giỏi thật.”

Mỗi lần được cậu khen, Elvis luôn thấy muốn ưỡn ngực, nhưng lại ngại mà lảng tránh ánh mắt cậu.

“Cảm ơn.” Hắn hơi đỏ mặt, đánh trống lảng: "Đội trưởng kỵ sĩ đã chết, đám kỵ sĩ kia là đến tham gia thi tuyển, Giáo Hoàng đang quan chiến. Khi họ mang Ba Khắc tới chỗ Giáo Hoàng, chúng ta sẽ bị phát hiện. Chút nữa phải rời đi ngay.”

Nguy Dã “ừm” một tiếng, quay người đi lướt qua giá sách phía sau.

Thư phòng ba bức tường toàn là sách, khiến người ta không khỏi tán thán chủ nhân của nó bác học nhường nào. Nhưng khi ánh mắt sắc bén của Nguy Dã lướt qua, với kinh nghiệm dày dạn của mình, cậu nhanh chóng phát hiện ra một cơ quan đặc biệt được ẩn giấu.

Elvis đang định mở cửa rời đi, thấy cậu lại đi đến gần giá sách, như thể vô tình chạm vào một chỗ nào đó. Hắn không nhịn được thúc giục:“Simon, chúng ta nên đi thôi……”

Lời còn chưa dứt, hắn sững người. Trước mắt lóe lên ánh sáng, một quyển sách bất ngờ hiện ra.

Nguy Dã nói:“Nơi này có một pháp trận ẩn.”

Giáo Hoàng đang giấu điều gì?

Đương nhiên Nguy Dã không do dự mở ra, lúc này mà không xem thì thật là uổng.

Elvis do dự nhìn ra cửa, lo lắng rằng nếu chậm trễ sẽ không kịp, thì nghe thấy Nguy Dã nghiêm túc nói:
“Ngươi lại đây xem cái này.”

“Sao vậy?” 

Elvis bước nhanh đến, ánh mắt rơi lên trang sách — cả người chấn động.

Hắn đọc rất nhanh, đầu óc dù căng cứng vẫn không làm ảnh hưởng đến khả năng lý giải của hắn.

Trên tờ giấy ấy, ghi lại một loại cấm thuật vô cùng bí ẩn — Dời chuyển linh hồn.

Quyển sách này ghi chép nhiều loại cấm thuật hệ Quang, vốn nên bị phong ấn, sao lại bị Giáo Hoàng giấu trong thư phòng? Hơn nữa — tờ này có dấu vết bị lật xem nhiều lần, thậm chí còn có chú giải cẩn thận bằng tay. Mỗi dòng đều thể hiện rõ Giáo Hoàng đã xem xét nó từ góc nhìn của người thi triển thuật pháp.

Một trong những điều kiện cần thiết của thuật pháp là: người hiến tế phải sở hữu thân thể thuần khiết thuộc Quang hệ.

Mọi người đều biết, lý do Elvis trở thành Thánh Tử Quang Minh là bởi vì khi sinh ra, hắn đã được Giáo Hoàng xác nhận là sở hữu thân thể thánh khiết trời ban. Chính Giáo Hoàng đã ôm hắn về Thần Điện.

Nguy Dã khép sách lại, mọi thứ trở về như cũ. Cậu vỗ vai hắn:“Ra khỏi đây rồi hẵng nói.”

Đầu óc Elvis trống rỗng. Những gì xảy ra sau đó giống như ảo ảnh lướt qua — hắn chỉ nhớ mình đi theo sau Nguy Dã, máy móc trốn thoát khỏi Quang Minh Thần Điện.

Khi hắn tỉnh táo lại, đã cùng Nguy Dã tới một nơi xa lạ. Những căn nhà xập xệ, cống rãnh bốc mùi thối rữa, không khí nồng nặc bụi và mùi khó chịu. Người qua lại áo quần rách nát, trẻ con xanh xao gầy gò.

“Đây là đâu?”

“Khu ổ chuột. Eugene nói đây là nơi tốt nhất để ẩn thân.” Nguy Dã đáp.

Lúc này, Thần Điện Quang Minh đã náo loạn. Cuộc thi tuyển chọn đội trưởng kỵ sĩ bị gián đoạn, vô số kỵ sĩ và thần quan bị Giáo Hoàng phái ra truy tìm tung tích Thánh Tử.

Khi kỵ sĩ điều tra đến khu ổ chuột, Nguy Dã đã dùng hai đồng bạc tìm được chỗ ẩn thân.

“Kỵ sĩ đại nhân, chúng tôi không gặp ai giống như miêu tả của ngài cả…” – âm thanh sợ hãi vang lên từ ngoài cửa – “Một nhân vật như vậy… sao có thể đến chốn này được?”

Ở nơi này, chỉ hai đồng bạc thôi cũng khiến người ta dám liều mạng giấu giếm.

Trong căn phòng bốc mùi mồ hôi lên men, kỵ sĩ chỉ liếc nhìn qua một cái rồi rời đi, thậm chí không buồn bước chân vào.

Hắn không biết mình vừa bỏ qua một công trạng lớn. Sau tấm ván gỗ mỏng, trong không gian chật hẹp, đang là hai người đàn ông.

Elvis lần đầu đặt chân đến nơi như vậy, cảnh tượng xa lạ khiến tâm trí hắn tạm thời thoát khỏi nỗi đau vừa rồi.

Dưới ánh sáng mờ mịt, khuôn mặt trắng trẻo của người bên cạnh nghiêng sát lại gần, hơi thở giao hòa. Elvis chợt quên đi nỗi đau bị phản bội và sự mê mang trong lòng, ngơ ngác nhìn thiếu niên đã đưa mình thoát khỏi quá khứ, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cuộc đời hắn đã thay đổi long trời lở đất. Hơn hai mươi năm qua luôn sống một cuộc đời bất biến, ngày ngày chỉ có tu hành, ấy vậy mà giờ đây, tất cả dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Thay vào đó là bóng dáng màu đen bất ngờ bước vào cuộc đời hắn.

Xung quanh là mùi ẩm mốc khó ngửi, nhưng trên người tử linh pháp sư lại mang theo một mùi hương nhàn nhạt u uẩn. Mái tóc mềm mại lộ ra từ dưới mũ choàng, tựa như ánh trăng mờ ảo ẩn hiện trong đêm tối.

Bất giác, Elvis như bị mê hoặc mà nhẹ nhàng nghiêng người lại gần, không biết là vì muốn ngửi rõ hơn mùi hương ấy, hay đơn thuần chỉ là muốn đến gần người kia một chút.

Trùng hợp lúc đó, Nguy Dã quay đầu lại, định nói gì đó với hắn, môi liền bất ngờ mềm nhũn.

Là xúc cảm từ đôi môi của một người khác ở khoảng cách gần sát. Cả hai cùng khựng lại.

Bên ngoài, kỵ sĩ đến điều tra đã rời đi từ lâu, chủ nhà cũng nhỏ giọng báo yên ổn, nhưng hai người bên trong lại không ai vội vàng rời khỏi góc ẩn nấp chật chội ấy.

Phanh, phanh. 

Không phải lần đầu tiên, nhưng lần này Elvis càng nghe rõ hơn tiếng tim đập của chính mình.

Khi hắn nhận thức được chuyện vừa xảy ra, hai tai lập tức đỏ bừng. Bối rối, hắn định nói một câu “xin lỗi”, lại nghe được một tiếng “thật xin lỗi” từ người đối diện thốt ra trước.

“Lúc ta đến Thần Điện, thấy có người đang tụng niệm giáo lý.” 

Nguy Dã như có điều suy nghĩ nói: “Hình như ta có nghe rằng thần quan của các ngươi không được phép chạm vào người khác, đặc biệt là những chỗ như... môi.”

“Thật xin lỗi.” Cậu cúi đầu áy náy: “Ta đã phá hỏng thanh tu của ngươi rồi.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play