Lý Tiểu Quân nhíu mày, "Nấu một bữa cơm cũng không mệt gì..."
"Nhỡ đâu lại ngất xỉu phải đưa vào viện, như vậy phải tốn tiền, mẹ không phải là tiếc tiền sao, con còn phải cưới vợ nữa chứ." Chu Vân hết lòng vì anh ta mà suy nghĩ.
Lý Tiểu Quân nghĩ cũng đúng, nhưng mà, anh ta thật sự vừa mệt vừa đói.
"Mẹ, nhưng bây giờ con đói rồi, mẹ làm chút gì đó cho con ăn đi."
"Tự làm đi, trong bếp có gạo." Chu Vân thầm liếc xéo anh ta một cái.
Lý Tiểu Quân trực tiếp cởi áo khoác bẩn thỉu ra, ném lên ghế dài, "Con làm sao mà biết nấu."
"Vậy thì nhịn đói cả đêm đi." Chu Vân học theo giọng điệu vừa nãy của anh ta, "Đàn ông con trai, nhịn một bữa, không chết đói được đâu. Ngoài ra, từ ngày mai trở đi, con cứ đến nhà Tú Lệ ăn đi. Mẹ thấy nhà người ta cũng thích con."
Lý Tiểu Quân lúc này mới nhận ra, có lẽ mẹ anh ta đang giận.
"Mẹ, có phải mẹ ghét con làm việc cho nhà Tú Lệ không?" Lý Tiểu Quân đứng ở cửa phòng Chu Vân, khuôn mặt dính đầy bụi than, thần sắc rất khó coi.
Nếu là Chu Vân cũ, cho dù trong lòng không thoải mái, cũng sẽ không nói ra trước mặt con trai.
Thậm chí còn sợ con trai suy nghĩ nhiều, vội vàng dỗ dành.
Nhưng Chu Vân lúc này không nói gì, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt, lại rất rõ ràng cho thấy: Đúng vậy, tôi không vui.
Còn dám tỏ thái độ với cô? Chu Vân thầm cười lạnh.
Lý Tiểu Quân thấy cô mặt mày sa sầm, tức giận nói, "Mẹ, sao mẹ lại nhỏ nhen như vậy? Nhà Tú Lệ không có anh em trai, con làm chút việc cho nhà người ta thì sao?"
Chu Vân ngẩng mắt lên, chỉ dùng đôi mắt đen láy, lạnh lùng và thất vọng nhìn anh ta.
Nhà Tào Tú Lệ không có anh em trai, nhà cô thì sao, có anh ta là con trai lớn như thế này, việc gì cũng không làm, chẳng phải cũng vô dụng sao?
Lý Tiểu Quân bị nhìn đến mức chột dạ.
Đây là chuyện gì vậy?
Nếu mẹ anh ta gây sự với anh ta, mắng anh ta, anh ta đều có thể cãi lại.
Nhưng Chu Vân không nói gì, cứ nhìn anh ta như vậy, ánh mắt đó, khiến Lý Tiểu Quân lại cảm thấy khó chịu.
Giọng nói vô thức dịu xuống, "Mẹ, Tú Lệ nói rồi, cuối năm nay con tích cóp đủ tiền sính lễ, sẽ kết hôn với con."
Chu Vân quay mặt đi, nhìn ra cửa sổ, trong sân, không biết nhà ai đã mang tivi ra ngoài, cũng không biết đang chiếu phim gì, rất nhanh, đã có rất nhiều người vây quanh xem.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao không nói gì?" Lý Tiểu Quân dù sao cũng lớn hơn một chút, vẫn nhận ra sự khác thường của Chu Vân.
Chu Vân cũng không nói nhiều với anh ta, trực tiếp xua tay như không còn chút sức lực nào, "Ra ngoài đi, mẹ mệt rồi."
Rõ ràng, đối với chuyện anh ta kết hôn với ai, hoàn toàn không quan tâm.
"Không phải, mẹ, mẹ rốt cuộc bị sao vậy?" Lý Tiểu Quân có chút không cam lòng, chẳng phải mẹ vẫn luôn mong anh ta sớm kết hôn sao?
Chu Vân lại nhìn anh ta một cái với ánh mắt u ám, sau đó, ho nhẹ mấy tiếng, tay xoa trán, làm ra vẻ đau đầu chóng mặt.
Cô chính là không nói thẳng.
Bởi vì Chu Vân biết, Lý Tiểu Quân không phải kẻ ngốc, anh ta biết mẹ anh ta ốm.
Nhưng anh ta lại chọn cách phớt lờ.
Anh ta có thể thương xót nhà Tào Tú Lệ không có anh em trai làm việc, nhưng lại không thương xót mẹ anh ta, một người phụ nữ yếu đuối nuôi lớn ba anh em họ.
Nhưng nếu cô than thở với anh ta, cãi nhau với anh ta, anh ta ngược lại sẽ cho rằng mình có lý, còn sẽ cho rằng cô là mẹ nhỏ nhen.
Vì vậy, Chu Vân chọn cách không nói gì, không cãi nhau với anh ta, để anh ta trong lòng như có lửa đốt...
Đương nhiên, cũng có khả năng tên vô lương tâm này căn bản không có chút cảm giác nào.
Vậy thì cô càng không cần phải tốn hơi tốn sức.
Lý Tiểu Quân thấy Chu Vân vẫn im lặng, khí thế ban nãy cuối cùng cũng yếu đi, chỉ nhỏ giọng hỏi lại một câu, "Còn nữa, chiều nay, con đến văn phòng khu phố nhận tiền lương của mẹ, họ nói, mẹ đã nhận rồi."
Chu Vân lúc này mới u ám đáp lại hai chữ, "Ừ, đúng rồi."
"Vậy tiền?" Mắt Lý Tiểu Quân sáng lên, suy nghĩ càng thêm rõ ràng.
Chu Vân cố tình giả vờ không hiểu, "Mẹ đã cất kỹ rồi, con yên tâm đi."
Lý Tiểu Quân, "..."
Note: Từ chương này Chu Vân dạy dỗ lại con cái, tạm thời đổi xưng hô. Sau khi các con của Chu Vân hối cải sẽ đổi về xưng hô mẹ - con.
Không đợi Lý Tiểu Quân phản đối thêm, Chu Vân quay người lại, để lại cho anh ta một bóng lưng lạnh lùng, rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Lý Tiểu Quân bị mẹ mình làm cho bẽ mặt, trong lòng rất khó chịu, liền đá đổ chiếc ghế nhỏ ở cửa phòng.
Chu Vân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, "Anh đang giận dỗi với tôi đấy à?"
Lý Tiểu Quân bị ánh mắt đó nhìn đến mức trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, "Mẹ, con..."
"Cút ra ngoài!" Chu Vân xuống giường, trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, cài then cửa.
Trở lại trước quạt gió, Chu Vân tiếp tục hưởng gió mát, bên tai nghe thấy tiếng tivi trong sân, còn có tiếng hát bài hát tiếng Quảng không chuẩn lắm của cậu con trai thứ hai nhà ai đó...
Tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Đã đến rồi, thì phải chấp nhận, đã không thể quay về, vậy thì cô cứ làm "mẹ" một lần.
Bên ngoài, Lý Tiểu Quân nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, cảm thấy như đang nằm mơ.
Vừa nãy là sao vậy?
Mẹ anh ta bảo anh ta cút?
"Anh cả!" Lúc này, Lý Tiểu Lỗi cũng toàn thân bẩn thỉu trở về, chiếc áo phông trên người đã bị rách.
Lý Tiểu Quân liếc nhìn cậu ta, "Em đi đâu vậy? Giờ này mới về?"
"Em đến nhà bà nội." Mặt Lý Tiểu Lỗi như đưa đám, tủi thân nói.
"Đến nhà bà nội, sao lại ra nông nỗi này?" Lý Tiểu Quân nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, không biết còn tưởng cậu ta vừa lăn lộn từ bãi bùn về.
Lý Tiểu Lỗi dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, "Bà nội bảo em giúp bà chuyển củ sen."
Nói đến chuyện này, Lý Tiểu Lỗi lại thấy bực bội.
Buổi sáng, sau khi cãi nhau với Chu Vân bỏ đi, cậu ta cũng không đi học thêm, mà đến nhà bà nội.
Bà nội từ trước đến nay luôn thương cậu ta, hơn nữa, Chu Vân lại rất sợ bà nội.
Cho nên, Lý Tiểu Lỗi lập tức đến nhà bà nội mách lẻo.
Bà nội nói lát nữa nhất định sẽ giúp cậu ta dạy dỗ Chu Vân, sau đó, lại dẫn cậu ta đến một đầm sen ở ngoại ô huyện.
Ở đó đang có người đào củ sen.
Bà nội lấy được mấy sọt củ sen, nói mang về bán.
Bảo Lý Tiểu Lỗi chuyển hết lên xe ba gác, sau đó, bảo cậu ta kéo từ ngoại ô huyện về nhà trong huyện.
Cứ như vậy một đi một về, cả ngày trời.
Cậu ta mệt như chó.
Kết quả, về đến nhà bà nội, còn chưa được uống miếng nước nào, đã bị bà nội đuổi về, nói về nhà quá muộn, mẹ cậu ta lo lắng...
"Đều tại mẹ, sáng nay không nấu cơm cho em ăn, còn đánh em..."
Lý Tiểu Lỗi vừa bất mãn oán trách, vừa hỏi Lý Tiểu Quân, "Mẹ đâu, em sắp chết đói rồi, bảo mẹ làm chút gì đó cho em ăn đi."
Vừa nói, vừa ngồi phịch xuống ghế trong phòng khách, duỗi thẳng hai chân ra, cả người như bị liệt vậy.
Lý Tiểu Quân liếc xéo cậu ta một cái, "Mẹ ở trong phòng, có bản lĩnh thì tự gọi mẹ ra làm."
Dù sao anh ta cũng đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Lý Tiểu Lỗi ngẩn người, sau đó, thật sự gào lên, "Mẹ, con đói rồi."
Chu Vân ở trong phòng, vốn định giả vờ không nghe thấy, nhưng tiếng kêu đó thật sự chói tai.
Vì vậy, cô cầm lấy chiếc phất trần trên tủ đầu giường, mở cửa, trực tiếp ném về phía Lý Tiểu Lỗi đang ngồi trên ghế.
Lý Tiểu Lỗi theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Cánh tay vẫn bị đánh trúng.
Cậu ta kêu đau, "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Thứ nhất." Chu Vân đứng ở cửa phòng, dưới ánh đèn sợi đốt mờ ảo, sắc mặt cô u ám, "Tôi không phải mẹ cậu, sáng nay, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi. Thứ hai, đây là nhà tôi, mời cậu cút khỏi nhà tôi!"