"Bà thông gia, quả nhiên vẫn là bà hiểu tôi, biết tôi thích đồ ăn nhà quê, bà không biết chứ, ở thành phố tuy cái gì cũng mua được, nhưng cứ cảm thấy không ngon bằng đồ trồng ở vườn nhà mình. Tôi cũng định trồng ít dưa hấu rau củ quả ở sân sau, nhưng lại không có bản lĩnh đó, sợ trồng không tốt, ngược lại phá hỏng cái sân này. Đây, hôm nay bà mang đến nhiều như vậy, chúng ta coi như được một bữa ngon rồi. Đúng rồi, cá muối này tôi ngửi thấy đã thơm rồi, lát nữa bảo người ta hấp một ít, tối nay tôi nếm thử. Còn có chao, hồi tôi trẻ, có một thời gian nhà khó khăn không có rau ăn, đều dựa vào nó. Nhưng ở đây căn bản không mua được loại chính tông như vậy, không ngờ bà lại mang đến, thật tốt."
"Chao là do ông nhà tôi tự tay làm, nếu bà thích ăn, sau này tôi sẽ thường xuyên mang đến cho bà." Dì Giang cũng vui vẻ nói.
Trần Tú Lan khoác tay bà ấy: "Đó là bà nói đấy nhé, sau này phải thường xuyên mang đến cho tôi nhé, tôi nhớ mãi hương vị này."
Ông Âu Dương cũng đích thân ra ngoài, đón ông Giang vào nhà, còn hỏi ông Giang có biết chơi cờ không.
Vừa hay, ông Giang cũng biết chơi, vì vậy, hai ông cụ định chơi hai ván trước khi ăn cơm.
Hai ông cụ đều có việc làm, Chu Vân liền thong thả đi dạo vườn nhà họ với Âu Dương Quân, nói chính xác là khu vườn do Trần Tú Lan tự tay chăm sóc.
Cho dù là mùa đông ảm đạm này, trong vườn lại trăm hoa đua nở, rất đẹp mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT