Chu Vân nhìn anh ta, "Tiểu Đan nói sẽ đưa hết tiền lương cho tôi, còn anh thì sao?"

"Mẹ, con." Lý Tiểu Quân không dám nói thẳng, không chỉ tiền lương hàng tháng của anh ta, mà cả tiền lương giao bình gas ở văn phòng khu phố của mẹ anh ta, đều đưa hết cho Tào Tú Lệ rồi.

Chu Vân nhếch mép, cười mỉa mai, "Tôi biết, tiền của anh đều đưa cho Tào Tú Lệ rồi."

Lý Tiểu Quân vội vàng giải thích, "Tú Lệ sợ con tiêu tiền hoang phí, nên giữ hộ con, đợi đến lúc kết hôn thì dùng."

"Vậy thì hôm nay anh cũng đi hỏi Tào Tú Lệ xem, hai năm nay cô ta đã giữ hộ anh được bao nhiêu rồi?" Chu Vân đề nghị, "Lẽ ra, anh đi làm sớm hơn Tiểu Đan, những năm nay, cộng thêm tiền lương của tôi, tính ra... ít nhất cũng phải được năm sáu nghìn đồng rồi chứ?"

Lý Tiểu Quân giật mình, nhiều vậy sao?

Nhưng trong lòng tự tính toán, quả thật vậy, từ khi anh ta được vào biên chế, tiền lương hàng tháng là hai trăm hai mươi đồng, còn có bảy tám mươi đồng tiền công của mẹ anh ta, gần như, mỗi tháng đưa cho Tào Tú Lệ khoảng ba trăm đồng.

Sau đó, Tào Tú Lệ sẽ tốt bụng, đưa lại cho anh ta mười, hai mươi đồng làm tiền tiêu vặt.

Nhưng anh ta không hút thuốc không uống rượu, ăn uống đều ở nhà cô ta, không cần phải chi tiêu một đồng nào.

Số tiền tiêu vặt hàng tháng này, thật ra cũng đều tiêu hết vào Tào Tú Lệ.

Đưa cô ta đi dạo phố, mua quần áo, đồ ăn vặt, xem phim, gần như tháng nào cũng hết sạch.

Anh ta cũng chưa bao giờ tính toán số tiền này.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy con số này từ miệng Chu Vân.

Nếu có nhiều tiền như vậy, kết hôn, chắc chắn là đủ rồi.

"Đúng rồi, trước đây tôi nghe nói." Chu Vân lại nhớ đến lời Lý Tiểu Quân nói hôm đó, "Tú Lệ nói đợi anh tích cóp đủ tiền sính lễ, cuối năm nay sẽ kết hôn với anh. Lẽ ra, năm sáu nghìn đồng này, đừng nói là tiền sính lễ cho nhà cô ta, cho dù hai người mua một căn nhà nhỏ ra ở riêng, cũng đủ rồi."

Chu Vân biết, ở một huyện nhỏ như của họ, trong khu tập thể như thế này, ba gian phòng chỉ cần một hai nghìn đồng là có thể mua được.

Những cặp vợ chồng trẻ như Lý Tiểu Quân và Tào Tú Lệ, đều là công nhân, hoàn toàn có thể tích cóp tiền mua nhà riêng.

Cho dù khó mua, thì thuê cũng được.

Lý Tiểu Quân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ra ở riêng, nhưng mà, được Chu Vân nhắc nhở, anh ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trước đây, anh ta đã mấy lần đề cập đến chuyện kết hôn với Tào Tú Lệ, dù sao, hai người cũng đã yêu nhau một thời gian không ngắn.

Nhưng Tào Tú Lệ mỗi lần đều lấy cớ tích cóp tiền sính lễ, lại nói nhà anh ta chật chội, cô ta gả đến không có chỗ ở, cũng không thể vẫn ở trong căn phòng nhỏ đó của anh ta chứ? Trong căn phòng nhỏ đó còn có Lý Tiểu Lỗi nữa.

Ý của Tào Tú Lệ là, muốn căn phòng của Lý Đan, liền muốn giục anh ta để Lý Đan sớm gả đi.

Sau đó, Lý Đan có bạn trai, Lý Tiểu Quân rất vui mừng, anh ta chỉ mong Triệu Hữu Sinh sớm tốt nghiệp cưới Lý Đan đi.

Như vậy, anh ta sẽ có phòng cưới.

Nhưng bây giờ, được Chu Vân nhắc nhở, Lý Tiểu Quân đột nhiên nảy ra ý tưởng, kích động nói, "Mẹ, con đi trước đây."

Vội vàng mặc áo khoác ra ngoài.

Chu Vân cười lạnh, chắc chắn là đi tìm Tào Tú Lệ rồi.

Bên này, anh trai và chị gái đều đã đi, Lý Tiểu Lỗi vội vàng quay người, về phòng lấy cặp sách.

Chu Vân thấy cậu ta lấy cặp sách, cũng không để ý đến cậu ta.

Lý Tiểu Lỗi ngẩn người một lúc, mới cẩn thận đi đến trước mặt cô, "Mẹ, tiền ăn tuần này..."

"Cậu định đi đâu?" Chu Vân nhìn cậu ta một cái, hỏi ngược lại.

Lý Tiểu Lỗi hơi lắp bắp, "Đi, đi học."

Chu Vân suýt chút nữa bật cười, xua tay nói, "Đi học cái gì? Trước đây cậu không phải ghét đi học nhất sao? Cất cặp sách đi, đến bếp nấu cháo cho tôi, lại đun nước nóng."

Lý Tiểu Lỗi, "..."

Ánh mắt Chu Vân lạnh lùng.

Lý Tiểu Lỗi vội vàng đi làm.

Chu Vân dặn dò một câu, "Cháo phải đặc một chút."

Vừa nói vừa trở về phòng, lấy lược chải tóc, mấy ngày không gội đầu, tóc bết rồi, định gội đầu.

Đợi nước nóng trong bếp sôi, Chu Vân trực tiếp pha với nước lạnh, gội đầu trong phòng tắm nhỏ.

Gội xong, Lý Tiểu Lỗi đứng đợi ở cửa, "Mẹ, cháo, đã nấu xong rồi."

"Biết rồi. Múc ra để nguội trước đi." Chu Vân dùng khăn khô lau tóc.

Sau khi lau khô tóc, đến phòng khách, trên bàn đã có hai bát cháo.

Chu Vân nhìn cậu ta một cái, tên nhóc này cũng khôn ngoan đấy chứ, biết múc thêm một bát cho mình.

Chu Vân không quan tâm một bát cháo, chỉ cần cậu ta chịu làm việc, thì có thể cho cậu ta ăn cơm.

Ăn xong cháo, Lý Tiểu Lỗi lại tự giác rửa bát rửa nồi.

Dọn dẹp xong, lại mang cặp sách đến tìm Chu Vân.

Chu Vân mỉm cười, nói, "Yên tâm, tôi biết cậu không thích học, trước đây, tôi luôn bắt cậu học hành, tôi biết, cậu ghét tôi như kẻ thù. Bây giờ, tôi cho phép cậu không học nữa, để cặp sách ở nhà đi, đi, tôi dẫn cậu đến một nơi."

"Đến đâu ạ?" Lý Tiểu Lỗi rất tò mò.

Chu Vân đợi cậu ta ra ngoài, khóa cửa phòng lại, vừa đi vừa giải thích, "Phố đối diện cổng trường cậu học, không phải có một nhà nghỉ sao?"

Lý Tiểu Lỗi chăm chú lắng nghe, cậu ta không hiểu nhà nghỉ có liên quan gì đến mình.

Chu Vân tiếp tục nói, "Hôm đó tôi đi ngang qua, thấy họ đang tuyển nhân viên tạp vụ."

"Nhân viên tạp vụ?" Lý Tiểu Lỗi giật mình.

Chu Vân mỉm cười, "Ừ, trùng hợp ghê ha? Nhân viên tạp vụ, tôi hỏi rồi, việc cũng không nhiều, chỉ là giúp dọn dẹp hành lang, phòng tắm, ngoài ra, có lúc, giúp khách hàng xách nước nóng, chạy việc vặt gì đó. Lương thì, không cao lắm, nhưng có một điểm tốt, là bao ăn. Đảm bảo cậu sẽ không bị đói!"

Note: Từ cuối chương này Lý Đan biết hối cải, nên sẽ đổi lại xưng hô.

Chu Vân đưa Lý Tiểu Lỗi đến nhà nghỉ Cẩm Hoa, giới thiệu với bà dì ở quầy lễ tân, "Đây là con trai út của tôi, tuy học hành không được thông minh lắm, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, lại có sức khỏe, bà có việc gì cứ việc sai bảo nó."

"Được, vừa lúc, than ở phòng lò hơi vừa đến, Tiểu Lỗi à, cháu đến phía sau giúp thợ chuyển than đến phòng lò hơi đi." Bà dì ở quầy lễ tân cũng không khách sáo, trực tiếp sắp xếp công việc cho Lý Tiểu Lỗi.

Lý Tiểu Lỗi vừa nghe đến chuyển than, cả mặt liền tối sầm, "Mẹ."

"Đi đi, nhà nghỉ bao ăn buổi trưa, đừng về nhà nữa." Chu Vân dặn dò cậu ta một câu, sau đó, chào hỏi bà dì ở quầy lễ tân vài câu, liền quay người rời đi.

Lúc này Lý Tiểu Lỗi nhìn bóng lưng mẹ, trong lòng vừa hoang mang vừa lo lắng.

Bà dì ở quầy lễ tân nhìn cậu ta, cười nói, "Mẹ cháu đi xa rồi, còn nhìn gì nữa? Cậu nhóc này, lớn tướng rồi, mà còn như trẻ con chưa cai sữa vậy, mau đi làm việc đi. Tôi nói cho cháu biết, bây giờ là thời gian thử việc, nếu cháu làm không tốt, nhà nghỉ chúng tôi sẽ không nhận đâu."

Lý Tiểu Lỗi đành phải đến sân sau chuyển than.

Chu Vân ra khỏi nhà nghỉ, đi ngang qua một tiệm tạp hóa, trước cửa tiệm tạp hóa vậy mà lại có tủ lạnh.

Tuy rằng, trên tủ lạnh phủ một lớp chăn dày, Chu Vân vẫn nhận ra ngay.

Tâm trạng tốt, liền mua cho mình một que kem búp bê.

Khuôn mặt búp bê được làm từ sô cô la và sữa, vừa dễ thương vừa ngon, cắn một miếng, miệng đầy hương vị thơm ngon, béo ngậy, thật tuyệt vời.

Chu Vân vừa ăn kem, vừa mua một tờ báo chiều, một hộp nhang muỗi.

Sau đó, lại đến chợ.

Mấy ngày cô xuyên không đến đây, mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho mình, để bổ sung dinh dưỡng.

Dù sao, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bản thân, điều chỉnh sức khỏe mới là quan trọng nhất.

Hôm nay mua một con cá trắm cỏ, trong hũ sành ở nhà, có dưa cải muối chua, củ cải muối chua và tỏi muối chua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play