Giang Nam Tiêu khẽ vuốt ve thành chén trong tay, lòng bàn tay lướt nhẹ trên vách sứ lành lạnh, biểu tình trên mặt không rõ hỉ nộ.

Sau khi rót đầy chén nước, hắn xoay người lại, chạm mắt với Giang Vọng Tân đang nhìn mìnhĐôi mắt đối phương sáng rực, như thể ngưng tụ toàn bộ ánh sáng trong căn phòng vốn tối tăm này. Dưới ánh nến vàng mờ nhạt, ánh mắt ấy càng thêm nổi bật, như một điểm sáng duy nhất giữa màn đêm tĩnh lặng.

Giang Nam Tiêu dừng lại bên mép giường, đưa chén nước ra: “Nước đây.”

Giang Vọng Tân nhận lấy.

Vì đã lên giường đi ngủ từ trước, cậu chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh. Mái tóc đen nhánh mềm mại dán trên cổ áo, vài sợi lơ đãng trượt khỏi đầu vai khi cậu cúi xuống uống nước.

Uống xong, Giang Vọng Tân ngước lên, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ca.”

Giang Nam Tiêu lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ tĩnh lặng. Giây lát sau, hắn khẽ cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Uống xong thì ngủ đi.”

Giang Vọng Tân chớp mắt, cảm giác như giọng nói của huynh trưởng vừa rồi có chút dịu dàng hơn trước. Chỉ là một chút thôi, nhưng cũng đủ khiến tâm trạng cậu vui lên vài phần.

Cậu ngoan ngoãn nằm xuống, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Trái ngược với cậu, Giang Nam Tiêu lại trằn trọc hồi lâu, mở mắt nhìn trần nhà mãi đến tận lúc trời hửng sáng, ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắn mới thiếp đi một lát.

Hôm nay không phải ngày nghỉ tắm gội, Giang Nam Tiêu vẫn cần đi trực ban. Đến khi Giang Vọng Tân tỉnh dậy, hắn đã rời đi từ lâu, chỗ nằm bên cạnh phẳng phiu không chút nếp nhăn, như thể đêm qua chưa từng có ai nằm đó. Giang Vọng Tân đưa tay chạm vào, không còn một chút hơi ấm, không biết huynh trưởng đã rời đi từ lúc nào.

Ngủ đủ giấc khiến tinh thần cậu cũng tốt hơn nhiều, cảm giác uể oải do cơn sốt cũng hoàn toàn biến mất. Đã lâu rồi cậu mới có lại cảm giác thoải mái như vậy, hô hấp thông suốt, lồng ngực cũng không còn nặng nề. Cậu bước đến cửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên người, Giang Vọng Tân đẩy cửa ra.

Đang canh giữ trong sân, Yến Lai lập tức ngoảnh lại nhìn, vui mừng reo lên: “Thế tử, ngài tỉnh rồi!”

Giang Vọng Tân tiến lên vài bước, hỏi: “Sao ngươi lại đứng chờ ở đây?”

Yến Lai chạy chậm tới, hai má phúng phính rung rinh theo từng bước chân, cười rạng rỡ: “Đại công tử muốn ngài ngủ thêm một lát, dặn ta không được vào quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Giang Vọng Tân bật cười: “Lần sau ngươi có thể vào phòng phụ chờ mà.”

Yến Lai gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Ta đi lấy nước cho thế tử.”

Giang Vọng Tân phất tay: “Đi đi.”

Chờ đến khi Yến Lai bưng nước quay lại, bên cạnh còn có Triệu Nhân theo cùng, ông cười cười chào hỏi: “Tiểu thế tử cuối cùng cũng dậy rồi.”

Giang Vọng Tân đứng trong tiểu việnmấy cây lựu trong sân cành lá đan xen, bóng cây rải xuống những đốm sáng lốm đốm chiếu lên người cậu, như muốn hòa làm một. Triệu Nhân nhìn một lúc, bỗng cảm thấy tiểu thế tử nhà mình dường như mang theo một loại khí chất nhàn nhã thanh cao như trúc. So với trước đây vốn xa cách lạnh lùng, hiện tại lại có thêm vài phần đạm bạc siêu nhiên.

Khi ông lấy lại tinh thần, Giang Vọng Tân đã nở nụ cười ôn hòa với ông: “Có chuyện gì sao, Triệu thúc?”

Triệu Nhân cố nhịn không đưa tay dụi mắt, trước tiên hỏi: “Tiểu thế tử đã uống thuốc chưa?”

Rồi ông nói tiếp: “Sáng nay Thẩm thiếu tướng quân sai người đưa thiệp tới, ta nói thế tử còn đang nghỉ ngơi, vị dương tiểu phó tướng liền bảo sẽ quay lại sau giờ ngọ.”

Hôm qua, Thẩm Khuynh Dã phái người đến truyền lời nhưng bị Giang Vọng Tân từ chối. Nay sáng sớm hắn lại sai phó tướng Dương Huyên mang thiệp đến.

Ánh mắt Giang Vọng Tân thoáng lạnh nhạt: “Bảo rằng ta không có ở đây.”

Triệu Nhân nhìn cậu: “……?”

“Rất nhanh sẽ không còn ở trong phủ nữa,” Giang Vọng Tân bình tĩnh nói, ánh mắt quét qua Yến Lai, “Ta muốn cùng Yến Lai ra ngoài.”

Triệu Nhân lại hỏi: “Tiểu thế tử không gặp Thẩm thiếu tướng quân sao?”

Giang Vọng Tân đối diện ánh mắt ông, nhàn nhạt đáp: “Triệu thúc, chùa Phổ Đà……”

Triệu Nhân chưa đợi cậu nói xong đã lập tức tiếp lời, nghiêm túc nói: “Chờ bọn họ quay lại, ta sẽ báo rằng tiểu thế tử không có ở phủ.”

Giang Vọng Tân hơi nhếch mép, vừa quay mặt đi liền chạm phải đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi của Yến Lai, khiến cậu không thể giả vờ không thấy được.

Cậu vừa xoay đầu, Yến Lai đã lập tức dán sát lại, đôi mắt tròn xoe gần như nhìn chằm chằm không chớp.

Giang Vọng Tân thở dài trong lòng, nói: “Chuẩn bị đi, chờ ta rửa mặt xong sẽ ra phủ.”

Yến Lai vui sướng không kìm nén được, suýt chút nữa nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Triệu quản sự, nó lập tức cứng đờ, nuốt lại toàn bộ sự phấn khích vào bụng.

Trong hầu phủ này, Yến Lai không sợ ai, chỉ có hai người khiến nó khiếp víamột là đại công tử, hai là Triệu quản sự.

Người trước vì thân phận mà mang theo uy thế trời sinh, may mắn là Yến Lai cũng ít có cơ hội chạm mặt.

Nhưng Triệu quản sự thì khác, ngày nào nó cũng gặp, mà hễ đối diện với ánh mắt nghiêm nghị kia, nó liền ngoan ngoãn như chim cút, không dám hó hé nửa lời.

Lúc Giang Vọng Tân vào nhà rửa mặt, thay đổi y phục, Triệu Nhân liền kéo Yến Lai lại dặn dò: “Ra ngoài phải theo sát tiểu thế tử, chớ để người khác va phải. Cũng không được quậy phá linh tinh, nếu có chuyện gì, nhớ thân phận của chúng ta, đừng gây phiền phức cho hầu phủ……”

Yến Lai gật đầu như giã tỏi, trông hệt như một con chim cút nhỏ ngoan ngoãn, Triệu Nhân nói gì nó cũng chỉ biết dạ vâng liên tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play