Đến khi người hầu bưng nước vào, Giang Nam Tiêu trực tiếp nhận lấy khăn ướt, đưa đến trước mặt Giang Vọng Tân. Lúc này, cậu vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Huynh trưởng… muốn ngủ chung với cậu.

Giang Nam Tiêu giơ chiếc khăn trong tay lên trước mặt cậu, giọng điệu trầm ổn: “Lau đi.”

Giang Vọng Tân nhận lấy, vừa lau mặt vừa suy nghĩ về lời đối phương vừa nói. Đợi đến khi lau xong, cậu cầm chặt chiếc khăn, như muốn xác nhận lại một lần nữa:

“Ca, ngươi muốn ngủ chung với ta?”

Nửa khắc sau, Giang Vọng Tân đã nằm bên trong giường, lại nhích về phía tường một chút, rồi cất giọng gọi:

“Ca, ngươi lại đây thêm một chút.”

Tấm chăn khẽ động, người bên kia cũng thuận thế dịch lại gần vài phần.

Giang Vọng Tân không nhịn được lại lui sâu vào bên trong một lần nữa, lo lắng huynh trưởng ngủ không yên sẽ ngã xuống giường, lại lên tiếng:

“Ca—”

Lời còn chưa dứt, giọng Giang Nam Tiêu đã vang lên ngay bên cạnh. Trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, giọng nói trầm thấp của hắn càng thêm rõ ràng, mang theo chút bất đắc dĩ:

“Nếu ta lại xích gần nữa, ngươi sẽ dán hẳn vào tường mất.”

Giang Vọng Tân sững lại.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng trong giọng nói của huynh trưởng phảng phất như có ý cườiẩn sau vẻ bất đắc dĩ, rất nhỏ bé nhưng vẫn bị Giang Vọng Tân nghe ra

Cậu đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên, Giang Vọng Tân cùng người khác chung chăn gối, mà người kia lại chính là huynh trưởng của cậu.

Đời trước, hai người trở mặt thành thù, cả đời không qua lại với nhau. Kiếp này, quan hệ giữa họ còn chưa hoàn toàn hàn gắn, vậy mà đã có thể ngủ chung trên cùng một chiếc giường.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cậu có chút không thích ứng kịp.

Đến lúc này, Giang Vọng Tân chợt nhận ra rằng suy nghĩ hôm qua của mình là sai lầm.

Dù cậu từng sống qua một đời, trải qua nhiều điều hơn huynh trưởng, nhưng trước mặt Giang Nam Tiêu, cậu vẫn giống như một đứa em nhỏ.

Không khí trong phòng dần trở nên yên tĩnh. Vì đã ngủ nhiều vào ban ngày, nhất thời Giang Vọng Tân không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Ngủ không được?”

Nghe huynh trưởng hỏi, cậu nhẹ giọng đáp: “Có chút.”

Một lát sau, hiếm khi Giang Nam Tiêu lại chủ động hỏi: “Hôm nay uống thuốc xong, cảm thấy có khá hơn không?”

“Khá hơn chút.”

Không thể không thừa nhận, từ lúc cậu quyết định cắt đứt mọi liên hệ với những người ở kiếp trước, tâm trạng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm. Cả người như được thả lỏng, ngay cả những cơn đau dai dẳng cũng giảm bớt đi không ít.

Nói xong, cậu lặng lẽ chờ huynh trưởng hỏi thêm gì đó, nhưng đối phương lại tựa hồ sau khi nghe được đáp án liền không có ý định mở miệng nữa.

Một lúc lâu trôi qua, trong phòng vẫn là sự tĩnh lặng bao trùm.

“Ca, ngươi ngủ rồi sao?” Giang Vọng Tân khẽ hỏi.

Hô hấp nhè nhẹ vương bên tai, là hơi thở thuộc về một người khác. Cậu nín thở, chờ đợi câu trả lời.

Một lúc sau, Giang Nam Tiêu mới cất giọng: “Chưa.”

Giang Vọng Tân mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy huynh trưởng nói tiếp:

“Mau ngủ đi.”

Đối phương dường như không có ý định nói chuyện tiếp, Giang Vọng Tân cũng khép môi lại.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy một câu hỏi: “Muốn uống nước không?”

Giang Vọng Tân thoáng sững lại, rồi đáp: “Muốn.”

Giang Nam Tiêu trầm giọng nói: “Ta đi lấy.”

Dưới ánh nến leo lắt, Giang Vọng Tân nửa ngồi dậy, tựa vào đầu giường, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng bước đến bàn, chậm rãi rót nước.

Ánh mắt phía sau như có thực thể, dõi theo từng cử động của hắn. Giang Nam Tiêu không cần quay đầu cũng có thể đoán được, cặp mắt đào hoa kia chắc chắn đang mở to, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.

Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng có cảm giác này.

Hắn nhớ lại khi còn nhỏ, lúc vẫn thường xuyên tới Hầu phủ, phía sau lúc nào cũng có một cục bột nhỏ đi theo. Bé con ấy lúc nào cũng dính lấy hắn, hệt như kẹo đường, mang theo mùi hương thanh mát của dược thảo. Mỗi tối, trên người hắn đều bị ám đầy mùi hương ấy.

Thế nhưng không biết từ khi nào, đệ đệ trên danh nghĩa này không còn thân cận hắn nữa.

Ban đầu, Giang Nam Tiêu vẫn sẽ chủ động tìm đến, chờ đối phương lại gần.

Nhưng ngày tháng dần trôi, hắn cũng nhận ra điều bất thường. Trong phủ có những lời đồn đãi mà hắn ít nhiều cũng nghe thấy.

Đến lúc ấy, hắn mới hiểu vì sao bé con đột nhiên tránh xa mình.

Lúc đó, thiếu niên ngạo khí như hắn không kéo nổi mặt mũi để giải thích điều gì, và thế là, mối quan hệ huynh đệ giữa hai người cứ thế mà xa dần.

Khoảng cách ấy kéo dài suốt bao năm qua.

Thế nhưng, điều mà Giang Nam Tiêu không ngờ tới chính là—sau khi từ Ôn Tinh Lâu trở về, Giang Vọng Tân lại trở nên dính hắn như thuở còn bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play