Giang Nam Tiêu cầm khăn sạch, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cổ Giang Vọng Tân. Vừa mới uống thuốc xong, người này liền phát sốt, giấc ngủ càng thêm bất an, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả mặt. Triệu Nhân sau khi mang thuốc đến liền lui ra, đồng thời cũng cho lui hết người hầu trong viện.

Giờ phút này, chỉ còn Giang Nam Tiêu ở lại, tự tay chăm sóc.

Đang nhẹ nhàng lau chùi, hắn chợt nghe thấy một tiếng lẩm bẩm mơ hồ vang lên bên tai. Giang Nam Tiêu cúi mắt nhìn xuống, thấy đôi môi nhợt nhạt của Giang Vọng Tân khẽ mấp máy, tựa hồ đang nói mớ.

Ban đầu, hắn không định để tâm, nhưng thính lực hơn người khiến hắn nghe rõ từng lời trong câu nói mơ màng ấy.

Giang Vọng Tân khẽ gọi:

“Ca, đừng đi.”

Giang Nam Tiêu khẽ khựng lại, đầu ngón tay dừng giữa không trung. Hắn liếc nhìn Giang Vọng Tân, thấy hàng mi dài và rậm của người kia đang khẽ run, không theo quy luật, báo hiệu sắp tỉnh lại. Nhận ra điều đó, Giang Nam Tiêu thu hồi ánh mắt, đứng dậy, rời khỏi mép giường. Vừa bước đến cửa, hắn chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng:

"Ca."

Giang Nam Tiêu nghiêng đầu nhìn lại. Giang Vọng Tân không biết từ lúc nào đã mở mắt, ánh nhìn không rời khỏi hắn. Hắn chỉ đơn giản đáp:

“Ta đi lấy thuốc cho ngươi.”

Giang Vọng Tân nhẹ nhàng chớp mắt, không lên tiếng, cũng không hỏi vì sao hắn lại tự mình đi lấy thuốc. Chỉ đến khi bóng dáng Giang Nam Tiêu khuất hẳn nơi cửa, cậu mới thu hồi ánh mắt, trong lòng lại khẽ gọi một tiếng:

"Ca."

Trong tiểu viện, toàn bộ người hầu đều bị sai đi chỗ khác. Giang Nam Tiêu đi một chuyến đến phòng bếp nhỏ, khi bưng thuốc trở về, hắn tiện tay lấy thêm một đĩa bánh ngọt. Vừa vào phòng, hắn liền đối diện với một ánh mắt chăm chú. Giang Vọng Tân lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đào hoa vốn rạng rỡ nay chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh khó đoán. Giang Nam Tiêu nhướng mày, hỏi:

"Sao vậy? Nhìn ta như thế làm gì?"

Giang Vọng Tân khẽ chớp mắt, rồi cụp mi, giọng nói khàn nhẹ, mang theo chút ảo não mà tự giễu:

"Ta còn tưởng rằng huynh trưởng sẽ không quay lại."

Giang Nam Tiêu khẽ nhếch đuôi mày, giọng điệu vẫn bình thản: "Ta đã nói là đi lấy thuốc cho ngươi."

Vừa nói, hắn đặt bát thuốc và đĩa bánh lên chiếc bàn thấp bên cạnh, sau đó ngồi xuống mép giường, đỡ Giang Vọng Tân dậy. Giang Vọng Tân ngoan ngoãn để hắn nâng dậy, ánh mắt vô thức lướt qua chiếc bàn lùn, rồi bất chợt dừng lại trên đĩa điểm tâm. Trong lòng cậu nhất thời dâng lên một cảm giác khó gọi tên—ấm áp, nhẹ nhàng, và có chút chua xót.

"Chính mình có thể uống sao?"

"Ừ."

Giang Nam Tiêu cầm chén thuốc đưa cho cậu. Giang Vọng Tân nhận lấy, nhưng vừa nhìn liền cau mày.

Thuốc này cậu đã uống từ nhỏ đến lớn, nhưng chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ khiến đầu lưỡi tê rần, vị giác tràn ngập vị đắng. Đời trước, đến cuối cùng, cậu gần như không thể uống nổi thuốc nữa, chỉ có thể mặc kệ sống chết.

Thấy cậu cầm chén thuốc mà còn chần chừ, Giang Nam Tiêu không khỏi cảm thấy buồn cười. Vẫn là sợ đắng như vậy.

"Ăn trước một miếng đi." Giang Nam Tiêu lấy đĩa bánh ngọt ra.

Giang Vọng Tân giật mình hoàn hồn, nhìn khối điểm tâm được đưa đến trước mặt. Cậu phản ứng chậm một nhịp, vô thức cúi đầu, trực tiếp há miệng cắn lấy điểm tâm ngay trên đầu ngón tay của Giang Nam Tiêu.

Giang Nam Tiêu khẽ sững người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.

Mà Giang Vọng Tân thì hoàn toàn chết đứng.

Cậu vừa làm cái gì vậy...

Giang Vọng Tân cắn điểm tâm trên tay Giang Nam Tiêu, ngẩn người ra. Đến khi cậu chuẩn bị định nhả ra, giọng nói trầm thấp của Giang Nam Tiêu chợt vang lên bên tai.

"Ăn hết đi."

Giang Vọng Tân im lặng, rồi ngoan ngoãn cắn thêm một miếng to.

Đợi đến khi uống xong thuốc, cậu mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn Giang Nam Tiêu.

"huynh trưởng… sắp đi sao?"

Giang Nam Tiêu liếc nhìn sắc trời bên ngoài.

"Nên ngủ rồi."

Giang Vọng Tân mím môi, ánh mắt khẽ dao động. Nhưng ngay lúc đó, Giang Nam Tiêu lại nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người khác an lòng.

"Ta ở phòng bên cạnh."

Sân viện của Giang Vọng Tân không nhỏ, có không ít phòng trống. Biết huynh trưởng bằng lòng ở lại, ánh mắt cậu sáng lên một chút, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, toát ra sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác.

Giang Nam Tiêu vốn định hỏi thêm về chuyện “ưu tư quá độ” mà thái y đã nhắc đến, nhưng khi thấy ánh mắt Giang Vọng Tân ánh lên vẻ mệt mỏi rõ rệt, hắn chỉ lặng lẽ bước lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận.

“Ngủ đi, ta không đi.”

Nghe vậy, Giang Vọng Tân chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại. Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu lại mở mắt.

Dù sao cũng đã từng chết một lần, tinh thần cậu đã chạm đến giới hạn. Thêm vào đó, thân thể lại chịu ảnh hưởng từ những biến động cảm xúc quá lớn, nhất thời khó có thể đi vào giấc ngủ.

Giang Nam Tiêu vẫn chưa rời đi. Thấy cậu mở mắt, ánh mắt hai huynh đệ giao nhau trong thoáng chốc. Giang Nam Tiêu ngồi xuống mép giường.

Giang Vọng Tân nhìn hắn.

Giang Nam Tiêu bình thản nói: “Đợi ngươi ngủ rồi ta mới đi.”

Giang Vọng Tân lập tức hiểu ra, huynh trưởng là không yên tâm về mình. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp, khoảng cách dường như ngay lập tức thu hẹp lại.

Giang Nam Tiêu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, không lộ ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Dáng vẻ ấy không khác biệt so với những gì Giang Vọng Tân nhớ, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một nhận thức mãnh liệt, một cảm giác khắc sâu vào tâm khảm—đây là huynh trưởng của hắn, không phải ai khác.

Ý niệm ấy vừa hình thành, một cảm giác yên ổn lan tỏa trong tim, khiến Giang Vọng Tân nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Không bao lâu sau, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Giang Nam Tiêu lặng lẽ lắng nghe hơi thở đều đặn của cậu, ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy. Trước khi ra khỏi phòng, hắn quét mắt nhìn ngọn đèn còn cháy dở, sau đó khẽ khàng đóng cửa lại, rời đi.

Nửa đêm, Giang Nam Tiêu đang ngủ ở phòng bên cạnh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác này đến rất lạ, ngực như bị nghẹn, khó thở.

Hắn cau mày, đợi cơn tim đập nhanh qua đi, hắn mới dần dần chìm lại vào giấc ngủ.

Hôm sau, trời vừa sáng, trong viện đã vang lên một trận huyên náo. Giang Nam Tiêu khoác áo bước ra, lập tức nhìn thấy đám phó tì vội vàng qua lại, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn về phía Đỗ Kiến, người tùy hầu luôn theo bên cạnh.

Đỗ Kiến cúi người đáp: “Bẩm đại công tử, vừa rồi Triệu quản sự vào phòng tiểu thế tử, phát hiện người ngã bên sập…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt bóng người lướt qua, tà áo huyền sắc phất lên theo gió sớm mang theo hơi lạnh.

Giang Nam Tiêu sải bước nhanh vào trong phòng. Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhìn thấy người trên giường sắc mặt trắng bệch, không một chút huyết sắc, an tĩnh nằm đó, hơi thở yếu đến gần như không nghe thấy.

Triệu Nhân canh giữ bên mép giường, nhìn thấy hắn trước tiên là kinh ngạc, sau đó giọng nói trầm thấp: “Đại công tử tới.”

Khi nói chuyện, trong giọng nói mơ hồ lẫn vài tia cảm xúc hỗn loạn.

Ông cho rằng hôm qua là thời gian hiếm hoi huynh đệ hai người có thể ở bên nhau, nên đã cho người hầu lui hết đi, không ngờ sáng nay tới lại thấy tiểu thế tử ngã vào mép giường. Đây là sự sơ sót của ông... Đại công tử hiện giờ trong triều giữ một chức quan nhàn tản, tuy là chức nhàn tản nhưng ngày thường vẫn có chính vụ cần xử lý, vậy mà lại luôn canh chừng bên cạnh tiểu thế tử.

Giang Nam Tiêu liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ta ở ngay phòng bên cạnh Vọng Tân.”

Trên mặt Triệu Nhân không giấu được sự kinh ngạc, rõ ràng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy—hóa ra đại công tử hôm qua lại ở lại chỗ này. Lúc này ông mới chậm chạp nhận ra sự vô lễ trong cảm xúc vừa rồi của mình, vội vàng nói: “Đại công tử……”

Đúng lúc này, bên trong phủ, y sư khoan thai tới muộn, Giang Nam Tiêu cắt ngang lời nói phía sau của Triệu Nhân, vẫy tay ra hiệu cho y sư tiến lên.

Cuối cùng, hắn nói với Triệu Nhân: “Đã thỉnh từ thái y chưa?”

Lời này không phải là không tin vào y thuật của y sư, chỉ là từ trước đến nay thân thể của Giang Vọng Tân đều do từ thái y phụ trách, Triệu Nhân tự nhiên hiểu rõ điều đó, liền đáp: “Đã sai Lâm Tam đi thỉnh.”

Lâm Tam là thống lĩnh thị vệ của hầu phủ, khinh công có thể nói là bậc nhất, hôm qua người hộ tống từ thái y về phủ chính là hắn.

Giang Nam Tiêu gật đầu, bước nhanh đến trước giường ngồi xuống, nhìn ngón tay tái nhợt vươn ra khỏi chăn gấm, cả cánh tay lạnh lẽo như băng.

Môi hắn không khỏi mím chặt.

Triệu Nhân khẽ giọng nói: “Lúc ta vào liền thấy tiểu thế tử ngã ở đó, toàn thân đều lạnh, cũng không biết đã ngất đi bao lâu.”

Ánh mắt Giang Nam Tiêu trầm xuống.

Lời của Triệu Nhân gần như có thể giúp phỏng đoán thời điểm Giang Vọng Tân ngất xỉu. Nghĩ đến nhịp tim đập nhanh của mình đêm qua, trong lòng Giang Nam Tiêu dâng lên nỗi hối hận không thể che giấu.

Là hắn sơ suất, hôm qua lẽ ra nên ở lại.

Hoặc chí ít, khi giữa đêm tỉnh dậy vì cảm giác tim đập nhanh, hắn nên qua xem một chút, cũng sẽ không đến mức như thế này...

Triệu Nhân âm thầm quan sát biểu cảm của hắn, trong lòng hiểu rõ tính cách của đại công tử. Bề ngoài trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất vô cùng cố chấp, trong xương cốt lại thực sự có vài phần giống tính khí của lão hầu gia.

Nghĩ vậy, ông lặng lẽ lui sang một bên, yên lặng đứng hầu hạ.

Y sư bắt mạch xong liền nói: “Tiểu thế tử ngất xỉu hẳn là do kiệt sức, ban đêm lại bị nhiễm lạnh đôi chút, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục.”

Giang Vọng Tân đang mơ màng thì nghe thấy âm thanh trò chuyện bên cạnh, giọng nói đứt quãng lọt vào tai. Cậu cảm thấy cổ họng mình như có lửa bốc lên, vô cùng khó chịu, muốn uống nước.

Sau khi y sư dặn dò xong liền đi kê đơn thuốc, Triệu Nhân cũng lập tức đi theo, hỏi thêm về những điều cần chú ý.

Giọng của Giang Vọng Tân rất yếu, bị tiếng nói chuyện của hai người kia che lấp, không ai chú ý đến.

Giang Nam Tiêu nghe y dặn dò, thấy ông ta đi đến bàn, định đứng dậy đi theo. Nhưng đột nhiên cổ họng hắn cảm thấy nóng rát, vừa cúi đầu đã nghe thấy tiếng nói yếu ớt vang lên sau lưng, gần như chỉ là tiếng thở: "Muốn uống nước."

Giang Nam Tiêu giật mình quay đầu lại.

Trên giường, Giang Vọng Tân vẫn nhắm hai mắt, cánh môi khẽ mấp máy, đôi môi vốn đã tái nhợt lại càng trở nên nhăn nheo, không chút huyết sắc.

Giang Nam Tiêu rót một chén nước mang tới, khẽ nói: “Nước đây.”

Nói rồi, hắn đỡ người dậy, ôm nửa người vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng: “Uống nước.”

Giang Nam Tiêu đưa ly nước đến bên môi Giang Vọng Tân, lông mi người nọ khẽ run, môi vừa chạm vào thành ly liền tự nhiên vươn tới. Dòng nước thanh mát chảy vào cổ họng xua tan cơn khô khát, làm dịu đi cảm giác bỏng rát nơi yết hầu, chân mày Giang Vọng Tân cũng giãn ra.

Cùng lúc đó, Giang Nam Tiêu cũng cảm thấy cổ họng bỏng rát của mình dần dịu đi, thay vào đó là một cảm giác thư thái nhàn nhạt, khiến ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trước mặt vang lên một giọng nói, có chút chần chừ: “huynh trưởng?”

Giang Vọng Tân không ngờ rằng vừa mở mắt ra đã thấy Giang Nam Tiêu, trong mắt hiện lên niềm vui bất ngờ.

Giang Nam Tiêu cụp mắt: “Còn muốn nữa không?”

Giang Vọng Tân: “Dạ?”

Giang Nam Tiêu: “Nước.”

“…… Còn muốn.”

“Chờ.”

Giang Nam Tiêu quay lại rót thêm một ly, Giang Vọng Tân nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Cậu thực sự đã sống lại, thật sự quay về những năm niên thiếu.

Huynh trưởng … Giữa bọn họ vẫn chưa đến mức trở mặt.

Thật tốt.

Giang Vọng Tân thầm thở dài một hơi từ tận đáy lòng, ánh mắt vô thức mang theo một tia ấm áp khi nhìn bóng dáng Giang Nam Tiêu lúc rót nước.

Cậu không muốn lại vướng vào những chuyện bẩn thỉu kia, đời này cũng không cần cùng huynh trưởng trở mặt nữa.

Cậu sẽ sống như một kẻ phú quý nhàn rỗi, về sau Lận Diễm có ra sao cũng không liên quan gì đến cậu.

Nghĩ vậy, suy nghĩ của Giang Vọng Tân dần trở nên rõ ràng, chỉ cảm thấy trước mắt như bừng sáng, rộng mở thông suốt.

Ly nước được đưa tới trước mặt, Giang Vọng Tân nhận lấy uống, cậu liếm nhẹ môi dưới, sau đó nhìn về phía Giang Nam Tiêu, giọng nói trầm ổn: “Cảm ơn, ca.”

Giang Nam Tiêu hơi nhướng mắt phượng, nhưng lần này lại không trêu chọc như hôm qua, “Có chỗ nào không thoải mái không? Đêm qua… sao không gọi ta?”

Giang Vọng Tân thành thật đáp: “Đầu có chút choáng, ngực khó chịu.”

Còn chuyện đêm qua, cậu không nói thêm gì nữa.

Giang Nam Tiêu gật đầu, nói: “Hôm nay ta sẽ ngủ ở đây.”

Giang Vọng Tân hơi trợn to mắt.

_

Tác giả có lời muốn nói:

Mở phần bình luận, mọi người có thể cùng nhau trao đổi nhé ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play