Đời trước, Giang Vọng Tân không hẳn là không hiểu được ẩn ý trong lời nói kia, nhưng cậu lại không muốn dễ dàng nghi ngờ người bạn tốt của mình. Vì thế, cậu chỉ đơn giản xem nhẹ mà bỏ qua, thậm chí còn vì đối phương suy nghĩ cho mình mà nảy sinh cảm giác áy náy, khiến cậu càng thêm kiên định trong lòng mà đồng ý với ý tưởng của người ấy.

Nhưng bây giờ...

Giang Vọng Tân bỗng nhiên ho mạnh không ngừng, Lận Diễm đang nói chợt im bặt, ánh mắt hắn biến đổi liên tục:

"Mau đi mời đại phu!"

Hắn vội vàng bước lên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Giang Vọng Tân đột nhiên khom người, cơn ho xé gan xé phổi bùng lên dữ dội. Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống vạt áo màu lam, nổi bật đến chói mắt, khiến lòng Lận Diễm thắt lại.

"Máu..."

Lận Diễm biết rõ thân thể Giang Vọng Tân vốn không tốt, trước đây cũng từng thấy cậu phát bệnh, dáng vẻ yếu ớt khi ấy đã đủ khiến người ta đau lòng. Nhưng chưa bao giờ hắn thấy tình trạng nghiêm trọng như bây giờ. Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong lòng hắn hoàn toàn rối loạn, cũng chẳng còn tâm trí để chấp nhất về cuộc đối thoại ban nãy.

Nhưng hắn không nhắc đến, Giang Vọng Tân lại đột nhiên lên tiếng. Chỉ thấy cậu một tay ôm ngực, tay còn lại che miệng.

Những vệt máu đỏ tươi từ kẽ tay thấm ra, loang lổ nhuộm đầy lòng bàn tay. Giọng nói khàn khàn, yếu ớt chậm rãi vang lên, từng câu từng chữ như dốc hết chút sức lực cuối cùng:

"Thân thể ta thế này, e rằng không thể chia sẻ lo toan cùng điện hạ."

Không muốn.

Cậu không muốn lại bước lên con đường không lối thoát kia.

Tranh đoạt vương vị, cửu tử nhất sinh, bạn bè xa lánh chỉ là chuyện nhỏ. Đời trước, Giang Vọng Tân đã nếm trải tất cả.

Có lẽ Lận Diễm cũng đã nhìn thấu tính cách của cậu, cho nên mới có thể âm thầm lôi kéo cậu như vậy. Không cưỡng ép, không gượng ép, mà là từng bước từng bước tiếp cận, mượn tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Lận Diễm khẽ cau mày, giọng trầm xuống:

"Vọng Tân sao lại nói lời này?"

Hắn tiếp tục:

"Ta đưa ngươi đến y quán ngay."

Quen biết nhiều năm, tình cảm giữa hai người không phải giả tạo. Lúc này, Lận Diễm thực sự lo lắng cho sức khỏe của Giang Vọng Tân.

Giang Vọng Tân không nhìn hắn, ánh mắt rời đi, lùi về phía sau. Trong thoáng chốc, cậu bắt gặp một góc vạt áo màu đen tuyền.

Bóng dáng lướt qua hành lang in sâu vào đáy mắt cậu. Đột nhiên, Giang Vọng Tân cất giọng, gọi khẽ:

“Ca.”

Giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, nhưng bóng người kia lập tức dừng bước. Đôi mắt phượng hẹp dài quét nhìn về phía cậu.

Bên trong nhã gian hỗn loạn một mảng, giữa cảnh tượng rối ren ấy, ánh mắt Giang Vọng Tân chạm vào đôi con ngươi đen thẳm và bình tĩnh của người kia.

Hôm nay, Giang Nam Tiêu đến Ôm Tinh Lâu để xử lý công việc, không ngờ lại gặp Giang Vọng Tân. Hơn nữa, bộ dạng của cậu lại chật vật đến vậy.

Cậu trông có vẻ vô cùng khó chịu, quần áo ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc dính bết vào hai bên má, dường như ngay cả đứng cũng không vững.

Giang Vọng Tân đưa bàn tay nhuốm máu về phía hắn.

“Ta muốn về phủ.”

Giang Vọng Tân không ngờ sẽ gặp Giang Nam Tiêu ở đây.

Huynh trưởng của cậu.

Đời trước, hai người vì Thất hoàng tử mà trở mặt, cả đời không còn qua lại với nhau.

Không biết khi tin tức cậu bị lưu đày truyền đến tai huynh trưởng, đối phương có từng nghĩ về cậu hay không… Nghĩ về người đệ đệ bất hiếu, bất nghĩa, luôn chống đối huynh trưởng này.

Giang Vọng Tân không kịp suy nghĩ nhiều. Một cơn gió lạnh băng giá, mang theo hương tuyết đầu mùa, vây lấy cậu. Trong chớp mắt, cả người bỗng nhẹ bẫng, ngay sau đó, cậu đã bị ai đó bế ngang lên.

Cậu khẽ kêu một tiếng, theo bản năng vòng tay qua cổ đối phương, ánh mắt chậm rãi dời lên nhìn người đang ôm lấy mình.

Giang Nam Tiêu cụp mắt xuống.

Đường nét khuôn mặt hắn sắc sảo mà thâm sâu, sống mũi cao, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng, từng đường nét đều rõ ràng rành mạch. Hắn chỉ im lặng nhìn người trong lòng đang ngoan ngoãn để hắn bế lên, không hề biểu lộ cảm xúc gì.

Thật nhẹ.

So với khi còn bé, cậu cũng chẳng nặng hơn là bao. Không biết đã ăn uống kiểu gì mà gầy đến mức này.

Còn nữa...

Vì sao lại gọi hắn là “ca”?

Giang Vọng Tân trước nay chưa từng gọi hắn như vậy.

Nhưng lúc này, Giang Vọng Tân không ngừng gọi, mà còn gọi liên tục nhiều lần.

Được người mà mình có thể tin tưởng và dựa dẫm ôm lấy, cậu buông bỏ mọi phòng bị, tùy ý để bản thân vùi sâu vào trong lồng ngực đối phương.

“Chúng ta về nhà đi, ca.”

“Vọng Tân…”

Lận Diễm kịp thời lên tiếng, nhưng Giang Vọng Tân đã khép mắt lại, cả người mất hết sức lực, mềm nhũn dựa vào lồng ngực Giang Nam Tiêu.

Hắn thoáng dừng lại, nâng mi mắt nhìn về phía Giang Nam Tiêu.

Theo những gì hắn biết, hai người này dù là huynh đệ nhưng quan hệ vốn chẳng mấy thân thiết. Nguyên nhân thì ai cũng hiểu rõ.

Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, hắn nhìn thấy hai người họ thân cận đến vậy.

“Giang Đô thống” Lận Diễm lên tiếng trước, “Vọng Tân vừa rồi bỗng nhiên không khỏe, vẫn nên mau chóng chạy chữa mới phải.”

Giang Nam Tiêu chỉ gật đầu với hắn, ôm người nhanh chóng rời đi.

Mãi đến khi ra khỏi Ôm Tinh Lâu, Giang Nam Tiêu mới cảm nhận được người trong lòng ngực, người vừa rồi vẫn còn căng cứng, bỗng nhiên thả lỏng lại.

Giang Vọng Tân chậm rãi nâng mắt, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Giang Nam Tiêu đang cúi xuống nhìn cậu.

“Huynh trưởng…” Giang Vọng Tân khẽ cất giọng.

Giang Nam Tiêu lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt hai người giao nhau. Bị người khác ôm vào lòng như vậy khiến Giang Vọng Tân có chút không tự nhiên, cậu đang định quay mặt đi, lại nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên:

“Không gọi ca sao?”


Phần tác giả nói thêm:

Khai văn rồi! Đã lâu không gặp mọi người ~ đoạn sau chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ vượt qua nhé! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ❤️ *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play