Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu vàng hôm trước. Trước đó từ sườn dốc lăn xuống có vài chỗ bị rách nhưng cô đã dùng kim chỉ khâu lại những vết rách đó, để không ảnh hưởng đến mỹ quan, cô còn thêu thêm nhưng hoa văn đẹp mắt lên đó.
Chiếc váy dài thuần một màu vàng có thêm vài hoa văn nhìn bắt mắt hơn chiếc váy ban đầu.
Chu Diệu thở ra một hơi, sải bước đuổi theo, không xa không gần mà đi theo cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, suy nghĩ có chút loạn. Đôi khi anh cảm thấy những gì anh nói tối hôm qua cũng không sai, đôi khi anh lại cảm thấy lời mình nói có chút quá đáng, trong lòng anh cũng không có ghét bị quản thúc như vậy.
Tuy rằng ban đầu cảm thấy Ôn Duyệt thường xuyên khóc sướt mướt rất phiền, nhưng sau này, khi nhìn thấy cô khóc, cảm xúc phiền chán ban đầu liền chuyển thành cảm giác chua xót không thể diễn tả.
Chu Diệu không biết loại cảm xúc này là gì, anh chỉ biết đó chắc chắn không phải là phiền chán.
Thời tiết hôm nay cũng thật tốt, không một gợn mây, bầu trời trong xanh như được gột rửa. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, làm lay động những hoa màu xanh mướt trong ruộng, phát ra âm thanh xào xạc dễ nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play