Trên mặt anh hiện ra một chút ảo não, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, suy nghĩ trận rượu thật khiến anh nghẹn khuất.
Chu Diệu đời này chưa từng dỗ dành ai, đối mặt với cánh cửa gỗ đang đóng chặt, anh nhất thời có chút chân tay luống cuống, mặt không biểu tình mà đứng một lát, cuối cùng vẫn là đi vào phòng bếp đánh răng rửa mặt trước.
Lúc đánh răng, sắc mặt anh đặc biệt đen như đáy nồi, phảng phất như giây tiếp theo liền giơ lên nắm đ.ấ.m đánh nhau với ai đó. Mà loại cảm xúc bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Nhậm Nghiệp Lương đang cợt nhả đứng ở cửa.
“Anh, chú Trần đã đi về rồi, muốn em nói lại với anh hai câu.” Trong sân chỉ có mình Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tự mở cánh cửa gỗ đang khép hờ đi vào sân.
Nhậm Nghiệp Lương nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Chu Diệu, thở dài hai tiếng: “Anh, anh sao vậy, sao sắc mặt anh xấu vậy, bởi vì những lời mà chú Trần nói tối hôm qua mà không vui sao? Haiz, ông ta cũng không biết rõ chuyện giữa anh và Chu thúc, anh cứ coi như không nghe thấy đi, đừng để trong lòng.”
“Không phải bởi vì chuyện này.” Chu Diệu cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, tối hôm qua lúc anh nghe được cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến mức nhớ đến bây giờ. Anh nói một câu, “Sau này không thể uống nhiều như vậy.”
Tiếp theo tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía phòng của Ôn Duyệt
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT