Điên rồi, điên rồi.

Chắc chắn vườn trái cây Hạnh Phúc đã điên rồi.

Người người buôn trái cây quen số hai bị cái giá kia dọa cho đạp phanh lại!

“Anh bạn, anh chắc là anh không quên dấu phẩy số lẻ chứ?”

Chung Giang Hải quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe bán tải nhỏ, ông ném cọ trong tay về phía thùng sơn một cách thật ngầu, nhìn người bán trái cây trong xe nói: "Mua trái cây không!? Tới xem xoài khổng lồ nhà tôi nè, đi ngang qua thì cậu tuyệt đối không nên bỏ lỡ!"

Ông chỉ vào từng cái giỏ giới thiệu, thỉnh thoảng trong tay còn cầm lên một quả xoài, vừa nói chuyện vừa kề sát vào người buôn trái cây. Sau đó ông cầm quả xoài trong tay cho họ xem, còn giới thiệu: "Nhìn thấy xoài của tôi không, kích thước không giống với loại nhập khẩu kia đúng không? Màu sắc nhìn còn tươi hơn nhiều nhỉ? Tôi nói cho anh biết, nước cũng nhiều hơn so với loại nhập khẩu đấy!" 

Người buôn trái cây nhìn trái cây trong tay ông, quả thật không nhỏ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lớp da bên ngoài bóng loáng, nhìn quả thật mới mẻ, không tự chủ mà khã gật đầu.

"Tôi nói cho anh biết, ăn vào thì anh sẽ biết. Hạt rất nhỏ, so với xoài bên ngoài bán ngon hơn không biết bao nhiêu lần." Chung Giang Hải giơ xoài xanh nhà mình lên nói.

Người buôn trái cây nhìn quả xoài to trong tay ông, lại nhìn giá hai mươi tám một cân bên kia, người bán trái cây khoát tay nói: "Anh bạn, có ngon đến mấy cũng không có cái giá này. Anh khoác lác quá rồi."

Chung Giang Hải cũng không giận, khoát tay nói: "Anh đây là chưa ăn qua nên không biết. Anh không tin, không tin tôi ăn cho anh xem!"

Người buôn trái cây:...

Ông trực tiếp xé vỏ, sau đó cho người buôn trái cây trước mắt xem thịt quả mọng nước, Quả nhiên rất nhỏ, nhìn thoáng qua như vậy thịt quả xoài này so với thị giác trên thị trường hiệu quả còn lớn hơn.

Lúc Chung Tình ôm bát thủy tinh đi ra từ bên trong, vừa vặn nhìn thấy Chung Giang Hải khoác một tay lên cửa sổ biểu diễn ăn xoài cho người ta...

Cô đặt bát xuống, không vội cắt ngang màn trình diễn của chú mà nhìn bảng giá phía sau trước. Ngược lại không giận, mà là cười. Chung Tình không ngờ rằng chú của cô đúng là một nhân tài, giá của xoài này còn cao hơn giá nhập khẩu bên ngoài… - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Bên kia, sau khi người bán trái cây xem xong quá trình biểu diễn chỉ muốn đạp ga. Nhưng còn chưa kịp, đã nhìn thấy con gái của Lão Chung ở phía sau cầm một cái bát thủy tinh đi tới trước mặt nói: "Chào chú Trương."

Chung Giang Hải quay đầu nhìn con gái, người quen à! Lập tức hăng hái, cười nói: "Ái chà, người quen à!"

Người buôn trái cây gật đầu trong xe, vốn dĩ muốn chào hỏi Chung Tình nhưng lại bị câu nói này của Chung Giang Hải kìm lại, nhìn thấy Chung Tình đưa bát lên, bên trong đựng xoài đã được cắt sẵn.

Xoài kia ở trong bát cắt từng miếng đều nhau. Vì thời tiết đẹp, ánh mặt trời chiếu vào nổi lên một lớp ánh sáng, nhìn nước rất nhiều, thịt quả cũng rất đầy đặn. Ngoài thịt quả màu vàng nhạt ra thì còn có màu cam, có thể thấy đó là hai giống cây ăn quả mà vườn trái cây Hạnh Phúc bán trước đó.

"Đến mua sỉ trái cây à chú Trương? Thử xem nhà con đi." Chung Tình vừa cười vừa nói với người trong xe, sau đó cắm cây tăm rồi đưa tới trước mặt người đó.

Dưới tình huống bình thường, trước khi người buôn trái cây đến vườn mua sỉ, họ cũng sẽ nếm thử để so sánh, đặc biệt là những người tự mở cửa hàng trái cây, hương vị có ngon hay không sẽ ảnh hưởng đến khách hàng sau này. Vì vậy, nếu giá cả không chênh lệch nhiều, họ sẽ chọn loại ngon hơn.

Chung Tình hiểu điều này. Cô biết chú làm nhiều như vậy là chuẩn bị mở cửa làm ăn, đương nhiên cũng cắt ra một chút, vừa vặn gặp phải nên để người ta nếm thử trước.

Vì quen biết, người trong xe cũng biết trái cây của vườn trái cây Hạnh Phúc hàng năm đều khá ngon, có thể nói là đạt tiêu chuẩn trái cây trong siêu thị, không quá xuất sắc nhưng cũng không tệ, giá cả lại hợp lý nên đây là lựa chọn hàng đầu của họ.

Nhưng năm nay...

Không dám nếm, không dám nếm.

"Chú đi dạo một vòng phía trước rồi quay lại nếm thử nhé." Lão Trương liếc nhìn giá rồi tăng ga bỏ đi, trước khi đi còn nói với người bên cạnh: "Ngon cũng mua không nổi, nếm cũng vô ích."

Nhìn chiếc xe tải rời đi, Chung Tình lấy bát lại. Đây là điều cô đã dự đoán trước. Với tư cách là người mua sỉ, có lẽ không ai chọn vườn trái cây Hạnh Phúc.

Cô học chuyên ngành quản lý kinh tế nên hiểu rõ điều này và không quá để ý. Vườn trái cây Hạnh Phúc diện tích nhỏ, số lượng trái cây mỗi năm không nhiều. Hiện tại vẫn còn sớm, số lượng trái cây rụng mỗi ngày không nhiều, cô không cần vội giảm giá. Vì giảm giá thì dễ mà tăng giá thì khó nên phải giữ vững mức giá.

Nhưng...

Mức giá này có lẽ hơi cao.

Chung Tình lập tức thương lượng với Chung Giang Hải về giá xoài. Sau một lúc cò kè mặc cả, giá xoài được điều chỉnh về 12 tệ một cân. Chung Giang Hải vẫn tiếc nuối, lén hỏi Chung Tình liệu giá trước đó có quá cao không, có ảnh hưởng đến việc bán sỉ không.

Chung Tình lắc đầu nói không, nói giá 12 tệ cũng sẽ không có người đến mua sỉ đâu.

Vừa sửa giá xong, Chung Tình thấy một chiếc xe con dừng trước mặt. Cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe hỏi: "Xin chào, chúng tôi bị lạc đường ở đây, muốn hỏi đường ra đường chính về thành phố."

Chung Tình không biết đường nên nhìn Chung Giang Hải, người thường lái xe ra vào.

Chung Giang Hải đang định ngồi xuống ăn trái cây giải buồn thì nghe thấy vậy, vỗ đùi đứng lên, đi đến trước mặt cái xe nói: "Vấn đề này của anh tôi không thể nói vài câu là xong được. Vườn trái cây nhà tôi ở trung tâm khu này, phải rẽ mấy lần mới ra được. Anh chờ chút, tôi nhờ cháu gái vào lấy giấy bút, tôi viết cho anh." ( truyện trên app T Y T )

Chú cô thật tốt bụng. Chung Tình gật đầu, vội vào khu sinh hoạt lấy giấy bút. Cô thấy hai con chó bị xích ở cửa lớn, còn chú mình thì đang đứng sau bàn nhỏ, nói chuyện với mấy người phía trước.

Cô nhìn kỹ thì thấy người đứng ngoài cùng chính là người vừa hỏi đường, bên cạnh là một phụ nữ ôm đứa trẻ. Đứa bé khoảng bốn năm tuổi, tết hai bím tóc, đang giơ tay muốn lấy xoài trong giỏ.

Chung Giang Hải thấy vậy, vội lấy một miếng xoài đã cắt sẵn đút cho đứa bé, cười nói gì đó.

Khi Chung Tình đến nơi, Chung Giang Hải đã bắt đầu đóng gói hàng cho người ta...

Chung Tình đưa giấy bút cho chú rồi hỏi chú đã gói bao nhiêu, sau đó nhận việc của chú và bảo chú viết đường cho khách.

Cả gia đình kia không vội, đứa bé cắn một miếng xoài, nước trái cây chảy ra khiến bé không kìm được mà chảy nước miếng. Bé cười, đưa miếng xoài còn lại cho mẹ và nói: "Mẹ ăn đi, ngọt lắm nha!"

"Ừ." Mẹ của bé cắn một miếng nhỏ, lập tức bị hương vị quả xoài chinh phục.

Chung Tình cười nói: "Cô thích là tốt rồi. Trái cây nhà con không phun thuốc trừ sâu, cũng không có sâu nên bé ăn rất an toàn. Nào bé, đưa tăm cho cô, cô xiên cho con một miếng nữa."

Cô cười nói với đứa bé, bé ngoan ngoãn đưa tăm cho cô. Chung Tình lấy một miếng xoài khác đưa cho bé rồi lấy một que tăm mới đưa cho mẹ bé.

"Cảm ơn cô chủ. Nói thật, bây giờ an toàn thực phẩm đáng lo quá." Mẹ đứa bé nói.

Người đàn ông bên cạnh cũng nói: "Không ngờ chúng ta lạc đường mà lại gặp may. Mấy hôm trước con bé đã muốn ăn xoài rồi, mua ở mấy cửa hàng mà không vừa ý. Hôm nay coi như được thỏa mãn rồi. Đứa nhỏ ăn hết cả bát của cô chủ rồi, cô chủ đừng cho bé ăn nữa, đóng gói cho tôi mấy quả lớn, về cho đứa bé ăn cho đã."

"Anh nói em được ăn cho đã đấy nhé, cô chủ ơi, tôi muốn quả kia, quả to nhất ấy." Người phụ nữ cười nói, tay chỉ vào quả xoài to nhất trong giỏ.

Chung Tình lập tức đồng ý.

Mùa này chỉ có thể mua xoài nhập khẩu ở các cửa hàng trái cây, nhưng xoài đó cũng là loại hái sớm ở Thái Lan, dù để một thời gian sẽ chín nhưng hương vị vẫn khác biệt nhiều.

Chờ Chung Giang Hải đưa giấy cho khách, người đàn ông cũng đưa hai tờ tiền một trăm tệ cho Chung Tình. Cô trả lại tiền thừa, đối phương lịch sự cảm ơn rồi mang theo bản đồ lên xe rời đi.

Chung Tình nhìn chiếc xe đi xa, nắm chặt tiền trong tay, cảm thấy trong lòng rất vui. Lúc này, ba mẹ ở trên trời cũng có thể yên tâm. Sau khi cô tiếp quản vườn trái cây, cô đã kiếm được tiền, tâm huyết của ba mẹ sẽ không đổ sông đổ biển, cô nhất định sẽ làm cho vườn trái cây ngày càng tốt hơn!

"Chú con lợi hại không hả?" Chung Giang Hải nhìn chiếc xe rời đi, vỗ ngực hỏi Chung Tình.

"Lợi hại, lợi hại." Chung Tình chắp tay làm vẻ khâm phục. Cô biết khu này khá quanh co, nhưng đi từ vườn trái cây ra đường chính cũng không khó như vậy. Ít nhất là mỗi lần cô đi xe đều thấy rẽ một hai lần là đến, chú của cô thật giỏi, chỉ trong lúc lấy giấy mà đã làm được một vụ buôn bán.

Đây là lần đầu tiên họ khai trương, Chung Tình hào hứng đếm tiền, kiếm được hơn 150 tệ, thật là một khởi đầu tốt đẹp.

"Thế là xong, họ có bản đồ rồi, không sợ lần sau không tìm được nhà mình nữa! Chú vẽ rõ lắm đấy!" Chung Giang Hải ngồi xuống, thả hai con chó ra rồi ăn xoài mà Chung Tình đã cắt sẵn.

"Sao chú biết họ sẽ quay lại?" Chung Tình hỏi.

"Họ lái xe BMW đấy! Chú nói cho con biết, xe đó đắt lắm! Còn có tên là 'đừng sờ vào tôi'! Mà biển số lại là biển số địa phương, nhìn là biết không thiếu tiền. Ăn ngon thì không quay lại mua sao? Con xem trái cây nhà mình ngon cỡ nào kìa." Ông ném một miếng xoài vào miệng, rất tự tin.

Cô không hiểu biết nhiều về chuyện này nhưng nghe chú nói vậy, Chung Tình lại có một ý tưởng mới.

Bây giờ đã là đầu tháng 5, Nam Thành vốn thuộc vùng cận nhiệt đới, lại là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước. Tháng 6, tháng 7 ở Nam Thành không quá nóng, lại có nhiều loại trái cây nhiệt đới nên là điểm đến du lịch hàng đầu.

Mấy năm gần đây, các vườn trái cây ở ngoại ô dần phát triển nhưng chủ yếu là bán sỉ cho nhà máy, siêu thị. Ít có vườn nào bán lẻ, vì bán từng cân một thì không đủ công người ta hái. Nhưng họ thì có thể làm được, không những có thể mà còn có thể cho khách tự vào vườn hái, chỉ cần mở khu vực hái là được.

Tuy thành phố Nam Thành cách vườn trái cây hơi xa nhưng khu du lịch lại không xa lắm, lái xe chỉ mất khoảng 20 phút là đến. Tháng 7, tháng 8 khách du lịch đến thì không thiếu người.

Ý tưởng này vừa xuất hiện thì không thể dừng lại được. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô bắt đầu bàn với Chung Giang Hải.

Bán sỉ không được thì mình bán lẻ thôi!

Chung Giang Hải nghe xong thì đồng ý. Ông có nhiều ý tưởng, nói với Chung Tình rất nhiều về việc phân khu vườn, cũng như việc hái trái cây. Nghe chú mình nói mà Chung Tình phải trợn mắt há hốc mồm. Sau khi tiêu hóa xong, cô mới nói: "Vấn đề là phải quảng bá cho tốt, việc đó giao cho con."

Chung Tình nói xong, ôm bát chạy vào nhà.

Cô mở máy tính lên diễn đàn, vắt óc nghĩ cách quảng cáo. Cô còn chưa đánh xong một bài thì Chung Giang Hải đã thò đầu ra từ phía sau. Chẳng mấy chốc, ông đã đưa cho cô những lời quảng cáo mà ông nghĩ ra để cô biên tập. Chung Tình nhìn những lời quảng cáo khiến người ta đỏ mặt, quyết định đăng lên.

Nghĩ kỹ thì cũng thấy rất hay.

Có lẽ vậy.

Có thể dựa vào đó để thu hút sự chú ý cũng tốt.

Mấy ngày nay Chung Tình tập trung vào diễn đàn. Cô tìm thấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số mới mua khi đi mua máy tính, loại có thể kết nối với máy tính!

Không thể quảng cáo mà không có hình ảnh được!

Chung Tình chụp rất nhiều ảnh lớn nhỏ của trái cây và vườn trái cây. Sau đó, cô nhờ Chung Giang Hải vẽ một bản đồ hoạt hình rõ ràng từ thành phố và khu du lịch đến vườn trái cây rồi đăng lên diễn đàn, phong phú hơn không ít.

Theo yêu cầu của Chung Giang Hải, Chung Tình cũng in đậm, in đỏ những lời quảng cáo gây đỏ mặt của chú. Hiện tại, những lời quảng cáo này đã thu hút được một số người xem, chỉ có điều bình luận đều là: "Ha ha ha ha, lời quảng cáo tự khen của chủ thớt làm tôi cười muốn tắt thở!"

Chung Tình kéo lên xem, dòng chữ to màu đỏ chót viết: "Tin tôi đi, vườn trái cây Hạnh Phúc là lựa chọn hàng đầu trên con đường hạnh phúc của bạn. Ngu sao mà không đến, đến rồi thì không uổng!"

Cô vội tắt trang web. Cái gì đã cho cô can đảm nghe lời chú vậy?

Cô định từ từ đăng bài ở diễn đàn khác thì thấy chú mình hớn hở đẩy cửa vào, tay cầm một thứ gì đó màu sắc sặc sỡ, tiến vào rồi đặt xuống bàn phím của Chung Tình.

Cô cúi xuống nhìn, trên tờ giấy nhiều màu sắc kia viết:

"Giải thi đấu bình chọn trái cây lần đầu tại Nam Thành. Chúng tôi có thiết bị tốt nhất, giám khảo chuyên nghiệp nhất, nền tảng tuyệt vời nhất. Mời bạn gọi điện để được tư vấn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play