Nhìn thịt và bột mì, còn có cả bột cao lương đột ngột xuất hiện trong chum lớn, Cao Tú Lan mắt chữ A miệng chữ O.

Bà ấy khóc như mưa.

“Ôi Đại Căn ơi, cuối cùng ông cũng hiểu được nỗi khổ của tôi rồi. Tôi vất vả cực khổ nuôi lớn ba đứa con trai và một đứa con gái của ông, tôi sống có dễ dàng gì đâu. Mấy cái thằng kia đều là một đám cưới vợ quên mẹ, tôi khổ lắm. Chỉ có mình con gái chúng ta hiếu thảo, chúng nó còn đối xử tệ bạc với em gái của chúng nữa chứ. Tôi khổ lắm!”

Trong phòng bên cạnh, Tô Thanh Hòa không ngủ được nữa nên dứt khoát ngồi dậy, dụi dụi mắt.

Mẹ của cô giỏi trợn mắt nói dối ghê. Quá đỉnh, quá mạnh.

Đây là nguyên nhân tại sao cô lại đẩy gánh cho mẹ mình.

Dựa theo ý nghĩ ban đầu của cô thì cô định tự lấy lương thực ra. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cảm thấy như vậy không được, cô không có năng lực trợn mắt nói dối kiểu này, không có cách nào khác khiến người ta tin phục. Nhưng Cao Tú Lan thì khác, kinh nghiệm đầy mình, có bà ấy giải quyết vấn đề này sẽ tốt hơn. Còn cô thì sẽ giả vờ không biết tới chỗ lương thực được lấy ra. Chỉ là một giấc mơ thôi, ai biết lại trở thành sự thật chứ.

Tất nhiên, cô sẽ không lấy lương thực ra mà chẳng vì mục đích gì.

Tô Thanh Hòa khoác áo khoác mỏng rồi ra ngoài, gọi với vào phòng Cao Tú Lan: “Mẹ, mẹ ồn gì vậy? Con đang ngủ mà.”

Cao Tú Lan tức khắc ngừng kêu, mấy giây sau đã mở cửa, nước mắt nước mũi giàn dụa nhìn con gái cưng của mình, sau đó đi ra ngoài kéo Tô Thanh Hòa vào phòng.

“Con gái, mau vào đây.”

Tô Thanh Hòa bị kéo vào phòng luôn. Cửa phòng đóng lại, rất thiếu ánh sáng, Cao Tú Lan kéo cô đến bên cạnh chum lớn, bảo cô nhìn vào chum.

“Con gái, con gái, cha con nói thật, ông ấy thật sự giúp nhà mình!”

Tô Thanh Hòa vô cùng kinh hãi, cả người run rẩy: “Mẹ, mẹ… mẹ bảo đây là cha con cho ư?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

“Đúng vậy, cũng tại mẹ bị lũ khốn nạn kia ép đến mức cùng đường. Mẹ nghĩ tới câu chuyện của con nên hôm nay chỉ nhìn thoáng qua một cái, ai ngờ lại xuất hiện mấy thứ này thật!”

Cao Tú Lan kích động nói.

Tô Thanh Hòa nói: “Không phải chứ? Hôm qua con còn nghĩ có lẽ con chỉ là nằm mơ thôi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy thật được? Bên ngoài người ta đang hô hào phá tứ cựu*, loại bỏ phong kiến mê tín cơ mà? Mẹ, có khi nào là người khác bỏ vào không? Liệu có phải là các anh của con không?”

(*: “Phá tứ cựu, lập tứ tân” là khẩu hiệu của trào lưu Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc thập niên 60. Trong đó “tứ cựu” bao gồm: Tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, tập quán cũ.)

Nghe thấy Tô Thanh Hòa không tin, Cao Tú Lan sốt ruột: “Bọn nó làm gì có năng lực này. Con gái, giấc mơ của con là thật, đúng là cha con! Hồi tối ngủ mẹ chặn cửa rồi, ai vào phòng mẹ cũng biết hết. Mẹ không thấy ai tiến vào cả, chắc chắn là cha con cho rồi!”

Tô Thanh Hòa sợ hãi ra mặt: “Mẹ, con thấy sợ quá. Chúng ta có nên kể với người khác không?”

“Con bé ngốc này, con nói gì vậy? Đây là đồ ăn cha con cho nhà mình mà! Chúng ta không cần giao nộp!”

Tô Thanh Hòa nói: “Nhưng… Nhưng sao mình mang thứ này ra ngoài được? Đâu thể nói với họ là cha con cho được?”

Cao Tú Lan gật gù đồng ý: “Đàn ông cưới vợ sẽ quên mẹ, mấy thằng anh của con mà biết thì chắc chắn sẽ kể cho chị dâu của con. Dù sao mấy đứa chị dâu của con đều là người ngoài, không đồng lòng với người nhà mình đâu, sau này nhà họ Lâm với nhà họ Đinh cũng sẽ biết. Mấy đứa vô lương tâm kia chắc chắn sẽ lắm miệng kể với người ngoài! Hầy, tiếc là không biết cha con có thể cho bao nhiêu, cho đến khi nào. Nếu ông ấy có thể cho trong một thời gian dài thì hai mẹ con mình tách họ! Mẹ con mình sống riêng! Dù sao cũng có cha con nuôi mẹ con mình rồi. Mấy thằng kia là đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ lại bắt cha con nuôi bọn nó tiếp?”

Tô Thanh Hòa nhìn lên nóc nhà. Hay lắm, cuối cùng cô cũng được chứng kiến tận mắt chiêu “qua cầu rút ván” trong hiện thực…

Nhưng vấn đề là, không ngờ cô lại hơi bị thuyết phục. Hình như nếu sống riêng thì có thể giải quyết vấn đề này.

Tô Thanh Hòa vẫn đang suy nghĩ, Cao Tú Lan lại nói: “Thôi, cha con không đáng tin cậy đâu, bao nhiêu năm qua chỉ thấy ông ấy đưa lương thực trong nạn đói lần này, về sau ai biết sẽ thế nào, vẫn phải dựa vào các anh của con cho chắc ăn. Việc trong nhà ngoài nhà có người làm, cũng có người chăm sóc con. Ở riêng thì mẹ không tiện quản lý bọn nó nữa, sau này ai hầu hạ con đây?”

“… Mẹ, thế giờ mẹ định xử lý thế nào? Mẹ con mình không thể ăn vụng được, người trong nhà nhất định sẽ phát hiện.”

Cao Tú Lan xị mặt, bắt đầu suy nghĩ.

Tô Thanh Hòa cũng suy nghĩ. Đột nhiên, cô nghĩ ra một ý hay: “Mẹ, hay là mình bảo là người khác cho.”

“Thời buổi này ai tốt bụng đến mức cho nhà mình lương thực chứ?” Cao Tú Lan lắc đầu.

Tô Thanh Hòa: “Chao ôi mẹ à, tất nhiên không phải là cho không không, cứ bảo là con có ơn với nhà người ta… Ví dụ như mẹ hoặc con, mình đã cứu mạng ai đó, người ta là một cán bộ lớn, nhà có của ăn của để, vì trả ơn nên trợ cấp cho nhà mình. Sau này nếu cha con tiếp tục tặng đồ thì mẹ con mình lượn lên thị trấn một vòng rồi quay về, cứ bảo là người ta cho nhà mình. Lỡ người khác hỏi là cán bộ nào thì cứ trả lời rằng người ta không muốn huênh hoang, dặn dò anh trai chị dâu đừng kể với bên ngoài. Lỡ kể cho người khác biết thì nhà kia sẽ không tiếp tục trợ cấp cho nhà mình nữa. Quan trọng nhất là phải làm cho người nhà mình tin tưởng, sau này anh trai chị dâu ăn đồ ăn của mẹ con mình mà dám tệ bạc với mẹ con mình chắc? Con biết thừa con không làm việc nên chắc chắn các chị dâu có hơi bất mãn.”

Cao Tú Lan dựng ngược lông mày: “Bọn nó dám!” Mặt mày bà ấy bí xị ra, nhưng ngay sau đó bà ấy lại nhíu mày, nghiêm túc nói: “Con nói đúng. Bây giờ mẹ còn sống nên tụi nó vẫn sẽ tốt với con, lỡ sau này mẹ đi rồi, còn ai tốt với con nữa đây?” Nói đoạn, bà ấy lại bắt đầu đau lòng cho con gái mình, vẻ mặt ấy cứ như thể đang nói con gái mình là đứa trẻ đáng thương nhất trên thế gian này.

Tô Thanh Hòa giật giật khóe miệng: “Mẹ, thế hai mẹ con mình…?”

“Lát nữa mẹ con mình lên huyện một chuyến, về nhà mẹ sẽ nói với bọn nó là trên đường con giúp cán bộ lớn tìm được đứa con bị lạc đường. Người ta tặng thịt và bột mì cho con để tỏ lòng cảm ơn, còn nhận con làm con nuôi. Nếu sau này cha con vẫn mang đồ tới thì mẹ sẽ bảo là người ta chu cấp cho con. Để mẹ xem bọn nó ăn đồ ăn con mang về còn dám nói con không làm việc nữa hay không!”

“Mẹ, mẹ tốt với con quá.” Tô Thanh Hòa ôm chầm bà ấy. Người mẹ này không cần bàn cãi, mặc dù hơi ấy ấy, nhưng bà ấy thật lòng tốt với cô. ( truyện trên app t.y.t )

Sau khi hai mẹ con bàn bạc xong, Cao Tú Lan bèn đeo gùi tre, bỏ đồ ăn vào gùi rồi che lại bằng vải bông rách, sau đó dẫn Tô Thanh Hòa cùng nhau ra ngoài. Trước khi đi, bà ấy dặn dò Đại Nha Tô Chính Nguyệt đang giặt quần áo ngoài sân rằng ở nhà trông các em, nếu người lớn về hỏi bà nội và cô đâu thì cứ bảo Tô Thanh Hòa lại bị nhức đầu, phải đến bệnh viện huyện khám bệnh.

Đại Nha vội vâng dạ liên tục. Cô bé chấp nhận làm việc nhiều, chỉ cần bà nội và cô không ở nhà nhìn chằm chằm cô bé thôi.

Cao Tú Lan thật sự định dẫn Tô Thanh Hòa đến bệnh viện huyện khám một chút. Có một số việc nếu có thể khiến người ta không thể tìm được sai lầm thì cứ cố gắng mà làm.

Trên đường đi, Cao Tú Lan lại bắt đầu đau lòng con gái mình: “Đường sá xa xôi thế này, con đi bộ mệt biết bao. Đều tại mấy thằng anh của con, nếu không phải sợ bọn nó có vợ quên mẹ thì mẹ nhất định sẽ dẫn bọn nó đi cùng. Toàn là một lũ vô lương tâm, chỉ có con tri kỷ với mẹ nhất thôi. Chắc chắn cha con cũng biết con hiếu thảo nhất nên mới báo mộng cho con.”

“… Mẹ, chẳng lẽ không phải là vì bát tự của con yếu nhất sao?”

“Người lương thiện đều có bát tự yếu, đó là do con lương thiện!” Tóm lại trong mắt Cao Tú Lan, con gái mình luôn là tốt nhất, còn những người khác đều là lũ lòng dạ xấu xa.

Hai mẹ con đến bệnh viện huyện, y tá lần trước vẫn còn nhớ rõ mẹ con họ, thấy hai mẹ con đến, mọi người đều đề cao cảnh giác.

Hôm nay Cao Tú Lan không có thời gian ầm ĩ với họ, chỉ bảo họ mau chóng khám cho con gái mình. Nghe họ nói không thành vấn đề, bà ấy thuận miệng hỏi về đậu nành.

Y tá cắn răng: “Bác gái, thật sự không có đâu ạ. Rất nhiều bệnh nhân bị suy dinh dưỡng còn chưa đủ lương thực mà ăn.”

Cao Tú Lan ghét bỏ xua tay: “Được rồi được rồi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà cô đã nói thế rồi, chẳng phải là khinh thường nông dân nghèo chúng tôi hay sao? Nếu chồng tôi còn sống thì có khi giờ cũng là cán bộ cấp cao ấy chứ. Chồng tôi là liệt sĩ, hy sinh vì chiến tranh giải phóng!”

Tô Thanh Hòa kéo Cao Tú Lan, một vừa hai phải là được rồi, mau về nhà nấu thịt ăn thôi.

Cao Tú Lan hừ lạnh rồi dẫn con gái mình rời khỏi bệnh viện. Thấy hai mẹ con rời đi, những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rời bệnh viện, hai mẹ con đi dạo quanh thị trấn một vòng rồi mới về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play