Trời còn chưa sáng mà Cao Tú Lan đã dậy rửa mặt chải đầu. Vừa mở cửa phòng, bà ấy bỗng thấy Tô Thanh Hòa bước ra từ phòng cô: “Mẹ à, mẹ mặc đồ mới đi ạ.”
Cao Tú Lan ngạc nhiên nhìn bộ quần áo trong tay con gái mình: “Chẳng phải con bảo là chưa làm xong sao?”
Tô Thanh Hòa cười nói: “Cũng gần xong rồi ạ, chỉ còn thiếu vài mũi kim thôi, sáng nay con dậy sớm để cố mò mẫm khâu nốt đấy. Mẹ mặc thử đi, để xem có hợp với mẹ không?”
Cao Tú Lan ngẩn người cầm quần áo vào phòng, một lát sau bà ấy mới đi ra, đôi mắt đã đỏ hoe: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thật hiếu thảo. Mẹ mặc vừa lắm. Sau này con đừng có mò mẫm khâu vá lúc trời còn tối nữa, lỡ hỏng mắt thì sao đây. Thanh Miêu Nhi nhà mình là người có phúc, phải hưởng phúc chứ.”
Tô Thanh Hòa nhìn bộ quần áo vừa vặn trên người Cao Tú Lan, trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Đột nhiên cô có chút cảm giác thành tựu.
Cuối cùng cô cũng tự may xong một bộ đồ có thể mặc được rồi.
Cô bỗng nhận ra rằng việc sở hữu một vài kỹ năng cũng tốt đấy chứ, vậy là ổn rồi, mình cũng đâu phải hạng người tầm thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT