Tô Thanh Hòa thật sự không ngờ còn có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn như vậy. Vốn dĩ cô chỉ định có được vài trăm ký lương thực là được rồi. Ai ngờ còn được khen thưởng thêm.
Hai nghìn năm trăm ký! Cô không gặp ảo giác đấy chứ!
“Thanh Miêu Nhi, có phải con không quen ăn thứ này không, không sao, ăn không quen thì không cần ăn, bưng về nhà cho các anh con ăn. Mẹ nấu cho con món khác.”
Cao Tú Lan thấy cô vẫn ngồi im bất động trên ghế, cũng không ăn cơm, tưởng là cô không muốn ăn cơm tập thể, bèn bưng bát cơm tới lén càm ràm với cô.
Tô Thanh Hòa cũng không vội đi xem lương thực, cô nhìn thoáng qua nhóm người đang ăn uống vui vẻ, còn có nồi cháo to tổ chảng kia, quả thực là ăn không vô. Cơm tập thể chẳng bằng cơm nhà. Toàn là ngũ cốc chưa bóc vỏ và hạt, nghiền nát rồi cứ thế ăn luôn.
Với một người thường xuyên ăn lương thực tinh như Tô Thanh Hòa thì quả thực món này chẳng ngon lành gì cho cam.
Có điều, cô không ăn, nhưng mấy cục cưng khác trong nhà thì sao, thế là cô vẫn vội vàng đi xếp hàng lấy lương thực. Cho dù có mấy ngàn ký lương thực thì cũng không thể hành động quá khác người được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT