Sau khi đến bệnh viện, Tô Thanh Hòa lại bị Cao Tú Lan đánh thức. Lần này ý thức của cô đã khôi phục hoàn toàn, không còn chóng mặt, không có sức lực như lúc trước nữa, trái lại còn cảm thấy tỉnh táo hơn.
Suy cho cùng, so với thân thể hồi trước của cô thì thân thể hiện tại mặc dù bị suy dinh dưỡng, song chưa đói đến nỗi ngất xỉu. Chị dâu cả nhà họ Tô lúc trước không nói dối, nguyên chủ thật sự ăn khoai lang khô và một bát cháo gạo kê. Cô ấy ngất xỉu là vì được hệ thống đưa ý thức đến căn tin vũ trụ ăn thịt, không ngất xỉu mới là lạ.
Giờ đây sau khi hoàn toàn trùng khớp với thân thể này, cô cũng giành được quyền kiểm soát cơ thể.
Tô Thanh Hòa vừa mở mắt ra thì thấy Cao Tú Lan đang kéo một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng mà kêu gào: “Làm gì có chuyện con gái tôi không sao chứ? Con bé đói đến nỗi ngất xỉu, bị suy dinh dưỡng, nên tiêm thuốc thì cứ tiêm đi chứ! Sao lại mặc kệ nó?”
Bác sĩ bị kéo đến nỗi tắt thở, y tá và bác sĩ chung quanh đều ùa tới hỗ trợ.
Cao Tú Lan lại kêu gào với hai đứa con trai: “Lão đại lão nhị, tụi mày còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Mau tới đây giúp một tay đi.”
Hai người đàn ông vừa cao vừa gầy lập tức tiến lên giúp một tay.
Thấy cảnh tượng ầm ĩ này, Tô Thanh Hòa cũng không còn tâm trạng nào mà ngẩn người nữa, vội kêu lên: “Đừng ầm, ầm, ầm ĩ nữa.” May quá may quá, cô có ký ức của nguyên chủ nên vẫn nhớ khẩu âm.
Nghe giọng nói của con gái mình, Cao Tú Lan buông áo của bác sĩ ra theo phản xạ, xoay người chạy đến bên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe kêu lên: “Thanh Miêu Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Ôi trời đất thiên địa, con làm mẹ sợ hết hồn! Cục cưng của mẹ, nếu mẹ không có con thì mẹ biết sống thế nào đây?”
Bà ấy vừa khóc vừa ôm Tô Thanh Hòa vào lòng: “Số phận của mẹ góa con côi chúng ta khổ quá, đến bệnh viện mà không ai chữa bệnh cho mình, rốt cuộc còn muốn tiến lên chủ nghĩa xã hội nữa không hả?”
“…” Tô Thanh Hòa suýt nữa bị ngộp thở, vội vàng chui ra khỏi lòng bà ấy, ngượng nghịu nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con đau tai lắm.”
“Ừ rồi rồi rồi, mẹ không khóc nữa.” Cao Tú Lan lập tức lau nước mắt.
Y tá và bác sĩ: “…”
“Em gái, em thật sự không sao chứ? Đói chưa? Anh đi kiếm đồ ăn cho em.”
Lão đại và lão nhị của nhà họ Tô cũng sáp tới. Nhà họ Tô có ba đứa con trai, lão đại Tô Ái Quốc, lão nhị Tô Ái Hoa, lão tam Tô Ái Đảng, tất nhiên những cái tên này đều được sửa lại sau khi lập quốc. Lúc này người nói chuyện với Tô Thanh Hòa là Tô Ái Quốc, gương mặt chữ điền vàng như nến của anh ấy tràn đầy vẻ nôn nóng và áy náy, hiển nhiên cho rằng lần này em gái ngất xỉu là trách nhiệm của anh ấy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Anh hai Tô Ái Hoa thì lườm nguýt: “Chờ anh kiếm được thức ăn thì em gái đã đói chết rồi.” Anh ấy lấy hai miếng khoai lang khô trong túi áo ra: “Em gái ăn đi, anh được chia phần hôm nay làm ruộng đấy, chừa phần cho em nè.”
Tô Ái Quốc càng áy náy hơn. Anh ấy không làm tròn trách nhiệm của anh cả.
Lần đầu tiên Tô Thanh Hòa nhận được đãi ngộ như vậy, cô không khỏi sững sờ.
Cô không có phản ứng, nhưng Cao Tú Lan thì lại phản ứng rất nhanh. Bà ấy lấy luôn miếng khoai lang khô, bẻ vụn rồi nhét vào miệng Tô Thanh Hòa: “Coi như tụi bay có lương tâm, còn biết chừa lại miếng ăn cho em gái đáng thương của tụi bay.”
Tô Thanh Hòa há miệng ăn theo phản xạ. Cô nhai mấy cái, không có chút mùi vị nào… Ấy thế mà trong trí nhớ, đây vẫn là loại lương thực rất hiếm hoi.
Sao cô lại bị đưa đến nơi này chứ? Đúng là số khổ mà.
Hệ thống, tôi muốn mời cậu ăn khoai lang khô!
Thấy Tô Thanh Hòa ăn uống được, Cao Tú Lan mới tin con gái mình không có vấn đề gì. Vì vậy bà ấy không tiếp tục làm loạn trong bệnh viện, dù sao thì ở nhà còn rất nhiều việc, bỏ lỡ nửa ngày thì sẽ mất nửa ngày công điểm.
Tất nhiên cũng không thể bỏ lỡ lợi ích, con gái mình bị suy dinh dưỡng đến độ ngất xỉu, cho dù không cung cấp đường trắng thì cũng không thể thiếu ba lạng đậu nành.
Thế là bà ấy ra lệnh cho con trai cả và con trai hai mang giường tre tới đây khiêng Tô Thanh Hòa, còn mình đến chỗ y tá quấy rối: “Nông dân chúng tôi khổ cực quá, nói là cho chúng tôi sống sung túc mà sao con gái tôi bị ốm nằm viện lại không đủ miếng ăn chứ? Các anh định cắt xén đồ vật của bần nông chúng tôi chứ gì? Cha nó là liệt sĩ đấy nhé, chúng tôi là người nhà liệt sĩ!”
Toàn thể nhân viên trong bệnh viện: “…”
Không lâu sau, Cao Tú Lan cầm ba lạng đậu nành vui sướng trở về.
Ở bên này, Tô Thanh Hòa chết lặng nằm trên giường tre: “Con không thể tự đi về nhà được ạ?”
Cao Tú Lan giấu đậu nành vào lòng, vừa lau nước mắt nước mũi vừa nói: “Đi gì mà đi? Con bị ngất xỉu, đi bộ về nhà mệt lắm, cứ để các anh của con khiêng, không thì bọn nó ăn cơm làm gì?”
Tô Thanh Hòa nghĩ bụng Cao Tú Lan nói lời này nghe cứ như thể con trai bà ấy là đứa ở của nhà địa chủ không bằng.
Quan trọng là hai đứa ở này lại rất tự giác. Tô Ái Quốc nói: “Đúng đấy, em gái đừng lo lắng, anh khỏe như vâm ấy. Em cứ yên chí mà ngủ một giấc, tỉnh dậy là đến nơi ngay.”
Tô Ái Hoa nói: “Anh hai cũng khỏe lắm, em gái cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Cao Tú Lan rất hài lòng với biểu hiện của hai đứa con trai, vung tay lên: “Đi thôi, về nhà.”
Thế là Tô Thanh Hòa hưởng thụ đãi ngộ như kiệu tám người khiêng, được người khác khiêng ra khỏi bệnh viện… Sao nghe câu này cứ thấy sai sai nhỉ?
Nhưng phải công nhận được khiêng kiểu này rất dễ chịu. Mùa hè ngủ giường tre, bốn góc giường xuyên hai cây gậy, bên trong trải một tấm nệm và một cái chăn.
Cho dù thoải mái thì Tô Thanh Hòa vẫn cảm thấy không được tự nhiên, bèn kéo chăn lên che mặt.
Cao Tú Lan còn ở bên cạnh vừa cười vừa dỗ cô: “Thanh Miêu Nhi cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa là về tới nhà ngay thôi.” Nói đoạn, bà ấy lại nghiêm túc dặn dò hai đứa con trai: “Khiêng vững vào, đừng làm em gái tụi bay bị xóc nảy.”
Tô Thanh Hòa nhắm mắt lại, trò chuyện với hệ thống: “Hệ thống, tôi có thể OOC* không?”
(*: Làm những chuyện khác với thiết lập tính cách của nhân vật)
“Ký chủ là nhân vật tự do nên có thể tự lựa chọn các loại tính cách. Tuy nhiên dựa theo kết quả phân phối của hệ thống, hành vi và thói quen của ký chủ và nguyên chủ có độ trùng khớp rất cao, đề nghị cô không nên thay đổi quá nhiều để tránh dẫn tới hậu quả không thể lường trước.”
Tô Thanh Hòa: “…” Chẳng phải đang đá xéo cô lười sao? Cô lười thì ảnh hưởng tới ai? Không có những người lười biếng như cô thì tương lai sao Taobao có thể phát triển lớn mạnh chứ?
Cô không muốn trò chuyện với hệ thống chút nào.
Không biết là ai chế tạo ra con trí tuệ nhân tạo này nữa, chẳng dễ thương gì cả.
Trò chuyện với hệ thống câu được câu không, cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng trở về ngôi nhà hiện tại của cô, nằm trong thôn họ Tô trực thuộc đội sản xuất Hoàng Hà.
Họ vừa đến cửa nhà, người trong nhà liền chạy ra: “Mẹ, mọi người về rồi. Ôi trời, em gái sao vậy? Đáng thương thế chứ. Theo con thấy thì chị dâu cả chẳng biết chăm sóc người khác gì cả, làm hại em gái bị đói ra nông nỗi này.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe giọng nói này thì nhận ra người này chính là chị dâu hai hiện tại của cô, Đinh Quế Hoa, ngày thường giỏi lấy lòng Cao Tú Lan nhất. Tất nhiên Cao Tú Lan không trúng bẫy của cô ta, đẩy thẳng cô ta ra luôn: “Tránh ra, đừng làm ồn Thanh Miêu Nhi. Bác sĩ bảo con bé bị suy dinh dưỡng, phải nghỉ ngơi đầy đủ. Mau đi chần quả trứng cho Thanh Miêu Nhi đi, rồi lại rót thêm nước đường đỏ mang tới cho Thanh Miêu Nhi bồi bổ.”
Dặn dò Đinh Quế Hoa xong, Cao Tú Lan lập tức xoay người, nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ yêu thương vô bờ: “Thanh Miêu Nhi lại đây, mẹ đỡ con đi nghỉ ngơi nào.”
Nhìn ánh mắt cưng chiều của bà ấy, Tô Thanh Hòa suýt nổi da gà. Cô run cầm cập đặt tay mình vào bàn tay Cao Tú Lan, mặc cho bà ấy kéo mình rời khỏi giường tre.
Trong phòng, chị dâu cả Lâm Thục Hồng đã sửa soạn giường chiếu xong. Thấy Cao Tú Lan đỡ Tô Thanh Hòa vào phòng thì lập tức ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.
Cao Tú Lan vừa thấy Lâm Thục Hồng liền xị mặt. Trước khi về nhà mẹ đẻ, bà ấy đã dặn dò Lâm Thục Hồng chăm sóc con gái cưng của mình chu đáo, ai ngờ về nhà thấy con gái ngủ trên giường không nhúc nhích, thế mà Lâm Thục Hồng còn không biết. Nếu bà ấy không về nhà sớm, phát hiện điều khác thường thì không biết Thanh Miêu Nhi sẽ ra nông nỗi nào. Đúng là đồ lòng dạ đen tối!
Lâm Thục Hồng bị mẹ chồng trừng một phát, sợ hãi đến nỗi run lên, lập tức đứng thẳng lưng hơn.
Tô Thanh Hòa thấy như vậy thì không nhìn nổi nữa, bèn nói với Cao Tú Lan: “Mẹ, ờm… Mẹ bảo chị dâu ra ngoài làm việc đi ạ, con sẽ nghỉ ngơi trong phòng, không cần người chăm đâu.”
Cao Tú Lan vội nói: “Có phải con bé đó quấy rầy con không? Mẹ đã bảo rồi mà, chẳng có mắt nhìn gì cả, thấy con mệt như thế mà vẫn đứng như trời trồng ở đó, rõ ràng là muốn khiến bà già này chán ghét đây mà.”
Lâm Thục Hồng vừa nén nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Tô Thanh Hòa: “…” Cô thật sự không có ý đó đâu.
Cô chỉ muốn nói rằng nếu người này không phải là mẹ cô… Thôi được rồi, cũng may bà ấy là mẹ cô, chứ nếu bà ấy là mẹ chồng thì chắc chắn cô sẽ ngứa tay muốn đánh nhau.
Lâm Thục Hồng vừa ra ngoài, con dâu hai Đinh Quế Hoa liền bưng bát đũa vào phòng. Trứng gà chần nước đường đỏ, ngay cả phụ nữ ở cữ cũng không có đãi ngộ cỡ này. Đinh Quế Hoa nuốt nước miếng, đưa bát đến trước mặt em chồng: “Em gái, em nếm thử đi, ngọt lắm.”
Lúc này Tô Thanh Hòa thật sự đói bụng, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể, không có cách khống chế.
Thế là Tô Thanh Hòa vươn tay nhận bát, đang định uống một ngụm thì thấy Đinh Quế Hoa cứ trân trối nhìn mình. ( truyện trên app T•Y•T )
Làm cô bỗng cảm thấy không tài nào cầm bát được nữa.
Cao Tú Lan hừ lạnh: “Mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Không cần làm việc nhà hả? Mau đi nấu cơm đi. Mấy miệng ăn trong nhà giờ không cần ăn cơm nữa phải không?”
Đinh Quế Hoa lập tức chuồn ra khỏi phòng nhanh như chớp, chỉ sợ mẹ chồng Cao Tú Lan nói một câu “không cần ăn thì khỏi ăn”, vậy thì sẽ thật sự bị đói mất.
“Toàn mấy đứa chỉ biết mỗi ăn thôi.” Cao Tú Lan hừ một tiếng, sau đó nhìn con gái mình: “Thanh Miêu Nhi, con mau ăn đi, mẹ còn dành dụm được mười quả trứng chim sẻ kìa. Anh ba của con giỏi tìm trứng chim lắm, nhà mình không thiếu trứng chim. Con ăn nhiều vào, bảo đảm vẫn đủ ăn.”
Nghe Cao Tú Lan nói chuyện hào phóng như vậy, Tô Thanh Hòa nghĩ bụng nếu cô không có ký ức của nguyên chủ, biết những thành viên khác trong gia đình ăn gì thì cô sẽ cho rằng mình đang sống ở nông thôn thế kỷ 21.
Nhìn đồ ăn trong bát, cô vẫn cảm thấy ngượng nghịu. Dù sao cô cũng không phải là con gái út nhà họ Tô thực thụ, cha mẹ anh em của người ta ăn trấu húp cháo, chỉ để cho cô được ăn trứng gà. Làm cô cứ có cảm giác thứ mà mình đang ăn là chút liêm sỉ cuối cùng còn sót lại.
“Sao con không ăn? Mau ăn đi chứ.”
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ, hay là hai mẹ con mình cùng ăn nhé?”
Chỉ một câu nói bâng quơ của cô lại khiến vành mắt Cao Tú Lan đỏ hoe, ôm đầu cô khóc: “Ôi cục vàng cục bạc của mẹ, con lớn rồi, biết thương mẹ rồi…”
Sau đó bà ấy lại giục Tô Thanh Hòa: “Mẹ không ăn đâu, con ăn đi, con ăn cũng coi như mẹ ăn rồi.”
Tô Thanh Hòa không muốn nghe vị lão Phật gia này khóc nữa bèn nhanh chóng ăn trứng. Quả nhiên không thể tùy tiện OOC mà, không thì sẽ dẫn đến phản ứng rất mãnh liệt. Cô vẫn nên nghe lời hệ thống, biểu diễn trọn vẹn bản sắc của bản thân, làm một đứa bé ngoan hết ăn lại nằm thì hơn.
Thấy Tô Thanh Hòa ăn sạch sẽ, uống cạn cả nước đường, Cao Tú Lan mới hài lòng bưng bát ra ngoài, còn dặn Tô Thanh Hòa: “Buổi chiều con cứ ngủ một giấc nhé, buổi tối mẹ nấu đậu nành cho con ăn. Bệnh viện phát thuốc bổ cho con, chúng ta phải bồi bổ cho thật khỏe.”
“Mẹ, con không ngủ được, để con ra ngoài ngồi với mọi người một lát.” Đúng là Tô Thanh Hòa là trạch nữ, nhưng đấy là trong tình huống có điện thoại và máy tính. Chứ bảo cô ngủ nướng trong gian phòng tối như mực này, cô sợ mình sẽ mơ thấy ác mộng.
Nghe vậy, Cao Tú Lan bừng tỉnh: “Mẹ hồ đồ quá, sắp đến giờ cơm trưa rồi, bát trứng gà đường đỏ vừa nãy chắc chắn không đủ no, con tạm lót dạ một chút cũng được. Lát nữa mẹ luộc hai quả trứng chim cho con ăn đỡ đói.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy trí tưởng tượng của mẹ mình thật sự bay cao bay xa còn hơn cả tên lửa.
Khi hai mẹ con ra nhà chính thì cả nhà đang ngồi ngay ngắn bên bàn, trước mặt mỗi người đặt một cái bát rỗng sạch sẽ, hiển nhiên là chưa ăn cơm.
Đây là quy củ của nhà họ Tô, đồ ăn đều phải do Cao Tú Lan phân phối. Dựa theo cách nói của Cao Tú Lan thì thời buổi này mọi người đều không đủ ăn, nếu không giao cho người già trong nhà phân phối thì đám con cháu sẽ đánh nhau vỡ đầu chỉ vì một miếng ăn.
Lời này nghe rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng Cao Tú Lan lại trò chuyện riêng với con gái mình rằng: “Nếu mẹ không quản thì con chẳng đủ ăn đâu.”
Nhìn Cao Tú Lan phát thức ăn cho người trong nhà, Tô Thanh Hòa cũng được gặp những thành viên khác trong gia đình. Anh ba Tô Ái Đảng tham gia làm nhiệm vụ luyện thép trong đội nên buổi trưa không về nhà ăn cơm, mà anh ấy cũng chưa cưới vợ nên lúc này những đứa trẻ ngồi trên bàn là con của anh cả và anh hai.
Anh cả Tô Ái Quốc năm nay đã 28 tuổi. Anh ấy cưới vợ sớm nhất, sinh được ba đứa con là hai đứa con gái và một đứa con trai. Con gái lớn nhất 10 tuổi, con trai nhỏ nhất năm nay mới 2 tuổi. Vì vậy mà Cao Tú Lan rất không vui, cho rằng Lâm Thục Hồng không biết đẻ, lúc được mùa thì toàn đẻ vịt giời, đến khi mất mùa mới đẻ con trai, làm hại cháu đích tôn của bà ấy chịu khổ.
Anh hai Tô Ái Hoa chỉ nhỏ hơn anh cả một tuổi, năm nay 27, đẻ được một trai một gái. Con trai năm nay 8 tuổi, con gái mới 3 tuổi.
Nhìn những khuôn mặt gầy guộc khô đét như quả mướp đắng của cả nhà, rồi lại nhìn dáng vẻ bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng của bọn nhỏ, Tô Thanh Hòa càng ngày càng không tin tưởng vào cuộc sống tương lai. Không biết hệ thống của cô có tác dụng gì hay không, chí ít cũng phải giải quyết vấn đề ấm no cái đã chứ. Cô cũng biết, trong thôn đã có người chết đói rồi.
Không được không được, vẫn phải nghĩ cách khác. Hay là buổi tối cô lén nấu cơm thử xem có hiệu quả thần kỳ nào không?
Tô Thanh Hòa vẫn đang suy xét, còn Cao Tú Lan thì đã phát đồ ăn xong.
Tô Thanh Hòa nhìn lướt qua, cô được chia một bát cháo cao lương trộn rau dại phơi khô đầy ắp, còn bát của người khác chỉ được nửa bát, đã thế còn nửa khô nửa loãng, không thì cũng chỉ có chút rau dại lưa thưa. Ngay cả Cao Tú Lan là chủ gia đình nhưng cũng chỉ có nửa bát cháo loãng. Còn bát của mấy đứa cháu gái của cô thì chỉ có ít nước canh…
“Mẹ, con mệt rồi, tự nhiên con không đói nữa, mẹ chia phần của con cho người khác ăn đi, con về phòng ngủ đây.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy nếu mình ăn hết bát cháo này mà không có áp lực gì thì sẽ thật sự không còn chút liêm sỉ nào nữa.
Thấy cô đứng dậy rời đi, Cao Tú Lan cho rằng cô không thích ăn thứ này, bèn nói: “Ừ, khi nào con ngủ dậy, mẹ sẽ nấu đậu nành cho con ăn.”
“Bà nội, cháu cũng muốn ăn đậu nành.” Con gái út Tô Mãn Nguyệt của Tô Ái Quốc nói. Cô bé mới 5 tuổi, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn không nén nổi thèm thuồng.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, vịt giời thì ăn cái gì? Tao còn chẳng có mà ăn kia kìa! Đồ vô lương tâm, cô của mày đã ngất xỉu vì đói mà tụi mày còn thèm thuồng miếng ăn của nó, tụi mày định ép nó chết đói đấy à?” Cao Tú Lan mắng thẳng mặt.